Bà bỏ ngoài tai những lời nói bóng gió của mọi người, rằng sao chị Mỹ lại có nét tương đồng giống chị em tôi, rằng hình như bố tôi quan tâm đến chị ấy lắm...
Mẹ tôi còn khen ngợi chị Mỹ, bảo tính chị ấy thật thà, dễ mến lắm, ai nói gì cũng cười chứ không cãi lại, càng không phải kiểu người để bụng, chấp nhặt. Từ lúc có chị ấy, mẹ tôi đỡ vất vả hơn hẳn. Tối, chị ấy còn bóp vai, massa cho mẹ tôi để bà đỡ nhức mỏi. Mẹ tôi bệnh, chị ấy chở đến bệnh viện thăm khám. Sau khi chị em tôi đều có gia đình, chị Mỹ trở thành chỗ dựa quan trọng của bố mẹ tôi.
2 tháng trước, bố tôi bị tai biến, dù được đưa đi cấp cứu kịp thời nhưng vẫn bị liệt nửa người. Chị em tôi đều bận rộn nên chỉ về chăm sóc bố được 2 tuần đầu tiên, lúc bố nằm bệnh viện. Khi ông xuất viện, chị Mỹ là người chăm bố nhiều nhất, còn giúp ông tập vật lý trị liệu.
Tuần trước, bố tôi điện cho chị em tôi về nhà để phân chia tài sản. Điều đặc biệt là ông bảo chị Mỹ cũng ngồi dự. Rồi bố tôi đưa ra tờ kết quả xét nghiệm ADN cho cả nhà xem, ông nói chị Mỹ chính là con gái của mình với người yêu đầu tiên. Khi 2 người chia tay, ông không biết có chị ấy trên đời. Mãi về sau, ông mới biết tin người yêu cũ đã mất vì bệnh tật, chỉ còn chị ấy sống cùng bà ngoại đã già. Sau khi xét nghiệm ADN, biết chắc đó là con mình, ông đã dẫn chị ấy về nhà với vai trò là người giúp việc.
Bố tôi xin lỗi mẹ và chị em tôi, cũng xin lỗi chị Mỹ vì đã giấu giếm mọi người lâu đến vậy. Sau đợt tai biến, ông sợ mình mất đột ngột mà không kịp tiết lộ bí mật này cũng như chưa kịp phân chia tài sản nên mới gấp rút tiến hành. Ông bảo muốn chia một phần tài sản cho chị Mỹ, để chị ấy lập gia đình còn có đất đai xây nhà. Mẹ tôi nghe xong, bà sốc đến mức tái mét mặt mày, chị em tôi phải dìu bà vào phòng nghỉ ngơi.
Chị Mỹ cũng sốc lắm, chị cứ ngồi thẫn thờ, mắt lúc nào cũng rưng rưng chực khóc. Chị bảo trước kia mình sống với mẹ, mẹ chưa bao giờ kể về bố. Mẹ mất rồi, chị được "người họ hàng xa" đưa đến thành phố sống, nhận được sự yêu thương từ gia đình chủ nên từ lâu, chị đã xem bố mẹ tôi như những người thân nhất. Có ai ngờ, người họ hàng đó lại là bố mình và chúng tôi là em cùng cha khác mẹ.
Chị em tôi thương chị Mỹ lắm, chúng tôi xem chị như người thân trong nhà từ lâu rồi. Tôi biết, mẹ tôi cũng thương chị như con cháu trong nhà nhưng giờ mẹ đang sốc nên chưa thể chấp nhận sự thật phũ phàng này. Chị Mỹ thì xin phép rời khỏi nhà, về quê chứ không muốn vì chị mà gia đình rơi vào cảnh khó xử. Bố tôi lại không muốn để chị đi. Có cách nào để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện không chứ gia đình tôi đang rối rắm lắm.