Đây là bài viết chia sẻ của Lão Trương (gần 50 tuổi) về lần họp nhất đáng nhớ trong đời của mình trên Baidu của Trung Quốc. Bài chia sẻ nhận được sự đồng tình từ nhiều người.
Cuộc sống là chuyến phiêu lưu dài với đầy trải nghiệm, hạnh phúc, vui vẻ nhưng không thiếu những thăng trầm, chúng ta cần cố gắng không ngoảnh lại, ngẩng cao đầu bước đi và sống một cuộc đời trọn vẹn mới là điều ý nghĩa và hạnh phúc nhất. Đây chính là những điều tôi “thấm" sau cuộc hội ngộ cùng lớp cấp 3.
Tất cả chúng tôi đã gần 50 tuổi, rất ít liên lạc với nhau vì mỗi người một cuộc sống, một công việc riêng. Tuy nhiên, nhiều năm chúng tôi vẫn giữ thói quen là 5 - 10 năm bạn bè sẽ tụ họp với nhau một lần. Năm nay, Lão Vương với tư cách là lớp trưởng đã liên hệ với mọi người, thống nhất thời gian và tụ họp tại một nhà hàng nhỏ gần trường khi xưa.
Lúc mới gặp mặt, tất cả mọi người rất vui vẻ. Chúng tôi cùng nhau hồi tưởng lại những năm tháng đã qua, chia sẻ về công việc, cuộc sống hiện tại. Có người khoe bản thân đã lên chức ông bà, đang bận chăm sóc cháu, một số người lại nói rằng họ đang chuẩn bị giúp các con lo chuyện đại sự, cưới vợ gả chồng nhưng cũng có vài người lấy vợ, lấy chồng muộn phàn nàn con mình còn rất nhỏ bao giờ cho lớn đây.
Bầu không khí của bữa tiệc đang rất sôi nổi, ai cũng vui vẻ và cởi mở cùng nhau thì bất ngờ Lão Vương hỏi đến chủ đề “nhạy cảm" về thu nhập của từng người. Lúc đó, mọi người cũng đều rất trung thực chia sẻ về thu nhập, công việc của mình. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi có những trải nghiệm cuộc sống khác nhau, gặp những khó khăn khác và cũng có những thành công riêng.
Khi câu hỏi được chuyển đến lượt, tôi cũng thành thật trả lời về thu nhập 9.000 NDT (khoảng 31,1 triệu đồng). Tuy nhiên, điều không thể ngờ là nghe xong mọi người đều nhìn tôi chăm chú, không nói gì. Lão Vương còn hỏi lại thật là 9.000 NDT với vẻ mặt không thể tin nổi. Tôi cũng thật thà, không nghĩ nhiều chỉ gật đầu: “Đúng vậy, một con số không quá cao".
Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn của tôi, tất cả lại im lặng khiến tôi thấy ngột ngạt. Sau đó, bạn cùng lớp là Khương Hạo bất ngờ đặt câu hỏi: “Thật khó tin nha Lão Trương, không phải ông làm trong nhà nước sao, thu nhập lại cao vậy?". Nghe câu hỏi kết hợp với thái độ của mọi người khiến tôi khó chịu, cảm thấy mọi người đang nghĩ tôi khoác loác vậy. Nhưng tôi cố gắng bình tĩnh, trả lời và muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.
Sự im lặng và tránh né của tôi càng khiến mọi người lớn tiếng bảo tôi nói khoác, muốn tôi chứng minh điều này. Tôi cảm thấy họ thật nhàm chán, cuộc đời tôi đúng là may mắn sau khi tốt nghiệp vào nhà nước lại gặp thời cơ nên nhanh chóng thăng chức, nhận được đãi ngộ rất cao. Nhưng điều này là cuộc sống riêng và tôi không có nghĩa vụ phải trình bày với ai. Tôi trả lời ngắn gọn để kết thúc chủ đề này, nhưng sau câu chuyện tôi cũng nhận thấy thái độ của mọi người đã có sự thay đổi.
Sau khi về nhà, tôi suy ngẫm lại những gì diễn ra trong bữa ăn, không biết có phải do suy nghĩ của mình không mà tôi thấy dường như họ không muốn tôi sống tốt như bây giờ nên mới có phản ứng như vậy.
Tôi lấy điện thoại, định xem tin nhắn trong nhóm thì bất ngờ phát hiện dòng chữ “bạn không còn là thành viên của nhóm" được hiển thị trên giao diện Wechat. Lúc này, tôi dường như hiểu ra tất cả, bản thân đã bị bản thân block vì thật thà quá.
Tôi thấy tức giận, sau khi gọi điện cho lớp trưởng tôi càng tức giận hơi khi biết mọi người trong lớp nói tôi khoe khoang, phóng đại thực tế nên xóa tôi ra khỏi nhóm.
Sau cuộc gặp gỡ này, tôi nhận ra bản chất đáng sợ của lòng người, đôi khi bạn sống tốt quá cũng bị ghen ghét, bịa chuyện. Tôi thật sự thất vọng vì những người bạn cũ và không bao giờ muốn liên hệ với họ nữa.
Nguồn: Tổng hợp.