Bài viết dưới đây là dòng chia sẻ của cô Lý (Nam Ninh, Trung Quốc) đang được chia sẻ rầm rộ trên nền tảng Toutiao.
Tôi là em út trong gia đình có 2 anh em. Trên tôi, người anh hơn 5 tuổi là Gia Khánh. Sinh ra trong gia đình khó khăn, anh trai phải bỏ học từ sớm để đi làm nhằm phụ giúp gia đình cải thiện cuộc sống. Cũng nhờ thế, tôi có đủ điều kiện để học hết 12 năm trung học và 4 năm đại học.
Một chuyện xảy ra cách đây nhiều năm đã giúp tôi hiểu sâu sắc hơn về tình cảm gia đình. Đó là một buổi chiều mùa đông, mẹ đột nhiên đổ bệnh và phải cấp cứu. Sau khi biết tin, tôi lập tức bỏ hết việc để lao vào bệnh viện. Nhìn mẹ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tôi đau nhói trong lòng.
Ở thời điểm phải chăm sóc mẹ ở viện, tôi gần như quay cuồng do vẫn phải duy trì công việc ở công ty. Song dù mệt nhoài vì ban ngày đi làm và ban đêm phải trông mẹ nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm đôi khi chút khi thấy bà dần bình phục.
Về phần Gia Khánh, anh trai phải đi làm ăn xa nên không thể phụ được việc chăm mẹ. Anh trai chỉ vội vào thăm mẹ ở ngày đầu tiên. Hiểu được nỗi vất vả của anh, tôi không trách gì. Song do chỉ có 1 mình lại phải đảm nhận nhiều việc, tôi có chút mệt mỏi.
Đêm cuối trước ngày xuất viện, mẹ bất ngờ gọi tôi ngồi trước mặt. Bà nắm lấy tay tôi và nói: “Lý à, cảm ơn con đã vất vả. Mẹ biết con đã mệt mỏi rất nhiều trong suốt thời gian qua”. Ngay khi nghe thấy mẹ nói vậy tôi vội gạt đi: “Mẹ đừng nói thế, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của con”.
Mẹ thở dài nói tiếp: “Thật ra mẹ đã lập di chúc. Mẹ sẽ để lại 3 triệu NDT (khoảng 10 tỷ đồng) vừa được đền bù đất cho anh trai con. Con có cảm thấy thiệt thòi nếu không được thừa hưởng tài sản nào không?”
Tôi rất ngạc nhiên, không ngờ mẹ lại đặt câu hỏi này với tôi. Tôi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của mẹ, ngập ngừng hỏi: “Tại sao mẹ lại hỏi con như vậy?”
Mẹ im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Mẹ biết lần này Gia Khánh không thể đến chăm mẹ có thể khiến con phải vất vả. Nhưng anh trai con đã hy sinh rất nhiều, bỏ học, gác lại ước mơ của mình để phụ giúp mẹ kiếm tiền. Giờ anh ấy vẫn phải bươn chải. Nên mẹ nghĩ rằng số tiền này là cần thiết để hỗ trợ anh con. Điều quan trọng hơn cả là mẹ muốn dành số tiền này để Gia Khánh thực hiện ước mơ của mình, giúp anh trai có một cuộc sống tốt hơn”.
Ngay khi nghe thấy kế hoạch này của mẹ, tôi hoàn toàn ủng hộ. Tôi hiểu được những thiệt thòi của anh trai mình nên không hề ganh tỵ.
Ngay sau hôm đó, mẹ tôi được xuất viện. Tôi đưa bà về nhà và vẫn chăm sóc một cách chu đáo. Anh Gia Khánh cũng biết quyết định này.
Sau khi nhận được khoản tiền mẹ cho, anh trai tôi nỗ lực hơn để theo đuổi ước mơ của mình. Anh dùng tiền mở một xưởng đồ gỗ. Chỉ sau vài năm kinh doanh, anh tôi đã lãi lớn. Mỗi lần thấy dáng vẻ bận rộn và nụ cười tự tin của anh trai, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhìn sự trưởng thành và yêu thương nhau của 2 anh em tôi, mẹ tràn đầy tự hào. Bà thường nói: “Thấy các con thành công như vậy dù cuộc đời của mẹ có vất vả mệt mỏi đến đâu cũng thấy xứng đáng”.
Thời gian trôi qua, anh em tôi dần bước vào tuổi trung niên. Mỗi người dần có gia đình và sự nghiệp riêng. Song dù bận rộn đến đâu, chúng tôi vẫn dành thời gian để đồng hành cùng mẹ.
Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc và thầm biết ơn khi có người anh sẵn sàng hy sinh cùng mẹ để gánh vác và lo cho em. Còn mẹ vẫn là người tôi luôn ngưỡng mộ và không biết làm thế nào để đền đáp công ơn dưỡng dục.
Vào đầu năm 2021, mẹ tôi qua đời sau một thời gian chống chọi với bệnh tật. Chỉ còn 2 anh em để nương tựa vào nhau, Gia Khánh lại tiếp tục thể hiện vai trò làm anh của mình, luôn quan tâm, hỗ trợ hết mình cho em gái.
Dẫu không được thừa hưởng tiền bạc từ mẹ, song tôi hiểu sự hy sinh thầm lặng của cả mẹ và anh trai giá trị hơn nhiều. Nếu không có những việc làm đó của 2 người, chắc chắn, tôi không có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Tôi biết ơn vì điều này.
Hoặc