*Câu chuyện được chia sẻ trên trang MXH Baidu của Trung Quốc đã nhận được sự quan tâm lớn từ phía CĐM.
Người bố cô đơn
Tôi tên là Lý Dũng (70 tuổi) từng là kỹ sư cao cấp đã nghỉ hưu. Mỗi tháng, tôi nhận lương hưu hơn 6.000 NDT (khoảng hơn 21 triệu đồng) và sống cơ đơn một mình.
Vợ tôi đã qua đời cách đây nhiều năm, còn cô con gái duy nhất của tôi cũng đã lấy chồng rất ít khi về.
Gần đây, tôi thường cảm thấy không khỏe, cơ thể khó chịu nhất là vào buổi tối trước khi đi ngủ. Tình trạng này diễn ra liên lục mỗi ngày lúc đầu tôi chỉ nghĩ bản thân bị cảm lạnh tuy nhiên dần dần tôi thấy tức ngực nhiều hơn, và việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Dì Vương hàng xóm biết tình trạng tôi đã khuyên tôi nhanh chóng đến bệnh viện. Bà ấy sợ tôi ở một mình nếu không chú ý sức khoẻ sẽ rất nguy hiểm.
Nghe dì Vương nói vậy tôi cũng lo lắng, nên quyết định sẽ đến bệnh viện khám thử. Sợ đi viện một mình sẽ bất tiện, tôi đã gọi điện cho con gái đã lấy chồng của mình.
Mấy năm nay, con gái và tôi rất xa cách, ít khi con về nhà thăm tôi cũng như hiếm khi gọi điện cho cha một lần. Tôi gọi điện cho con nói rằng sức khỏe của mình không tốt, muốn con dành ra chút thời gian về đến bệnh viện kiểm tra cùng mình.
Tuy nhiên, tôi thật sự buồn, thất vọng và tức giận trước những lời nói của con. Con gái tôi nói rằng nó rất bận, không có thời gian về thăm cha, mong tôi đừng làm phiền đến nó.
Tôi không hiểu sao con gái mình có thể nói được những lời bất hiếu với cha như vậy. Tôi nghe thấy bên kia có tiếng thông báo của trung tâm mua sắm phát ra, nghĩa là con gái tôi không hề đi làm, không hề bận nhưng lại chẳng quan tâm đến cha tý nào.
Sau đó, con gái tôi bảo hãy gọi anh họ đến mà đưa cha đi, dù gì cha cũng nuôi anh ta mấy năm rồi tắt máy.
Chân tình của gia đình cháu họ
Tôi vừa tức, vừa buồn trước thái độ của con gái. Tôi tự hỏi tại sao con lại trở thành người như vậy. Tôi sợ đi viện một mình và cũng sợ làm phiền cháu trai đang làm việc bận rộn nên đã quyết định không đi khám, ở nhà theo dõi thêm.
Hàng ngày, tôi vẫn đi dạo, trò chuyện với mọi người và về nấu ăn một mình mà cơ thể không thấy có dấu hiệu bất thường nên tôi cũng dần thả lỏng cảnh giác và nghĩ rằng bản thân đã quá đa nghi.
Tuy nhiên, chỉ 1 tháng sau tôi bất ngờ bị đau tức ngực dữ dội, không thể đứng mà ngã thẳng xuống đất. Tôi liên tục nôn hết những thứ đã ăn ra ngoài.
Nhận thấy cơ thể có bất thường, tôi gọi cho cháu trai để cậu ấy đưa mình đi viện. Cháu trai động viên tôi bình tĩnh, nằm xuống để cháu gọi xe cứu thương, chỉ 5 phút là có mặt.
Tôi nằm im với cơn đau quặn thắt dữ dội, tôi rất sợ hãi rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc ở đây.
Cháu trai tôi đã nhanh chóng có mặt và đưa tôi lên xe cứu thương cùng nhân viên y tế. Suốt chặng đường, cháu nó liên tục nắm tay tôi động viên sẽ sớm đến viện thôi, chú sẽ không sau đâu.
Tôi chỉ nghe được nhưng không thể nói và rồi được đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi được các bác sĩ sơ cứu, rất nhanh tôi được kết luận nhồi máu cơ tim cần nhập viện phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi được xếp lịch mổ ngay đêm hôm đó, khoảnh khắc trước khi tiêm thuốc mê khiến tôi sợ hãi, nghĩ đến con gái mà bất lực, buồn đau. Nếu hôm nay cháu tôi không đến kịp chắc giờ này tôi đã không qua khỏi rồi.
Sau khi phẫu thuật can thiệp mạch vành, tôi phải nằm im trên giường bệnh và mọi sinh hoạt đều diễn ra tại chỗ.
Nghĩ đến hoàn cảnh cô đơn của mình, tôi định nhờ bác sĩ thuê ý tá nhưng cháu trai và cháu dâu tôi hết sức phản đối, họ thay nhau nghỉ làm và chăm sóc tôi hàng ngày.
Các cháu luôn động viên tôi mình là người một nhà, người thân của nhau nên chú phải cố gắng ăn uống để nhanh khỏe, còn những việc khác cứ để cháu lo.
Trong thời gian nằm viện, con gái tôi dù biết cha phẫu thuật nhưng cũng không về thăm cha dù chỉ một lần khiến tôi thật sự thất vọng về nó.
Sau khoảng nửa tháng, cơ thể tôi đã khôi phục và có thể xuất viện. Thấy tôi về nhà lại một mình không ai chăm sóc, cháu trai và cháu dâu tôi ngỏ ý muốn tôi về sống với họ. Tôi xúc động trước tình cảm của cháu dành cho mình, cảm thấy ấm lòng và như có một chỗ dựa vững chắc khi tuổi già.
Khi xưa, sau khi anh trai và chị dâu đột ngột qua đời vì tai nạn, tôi đã bỏ mặc sự phản đối của vợ để đón cháu về chăm sóc, nuôi nấng. Giờ đây tôi mới thấy quyết định ngày ấy là đúng như thế nào.
Cháu tôi trưởng thành có trách nhiệm, độc lập nhưng vẫn thương chú, biết nghĩ đến người thân, gia đình chứ không như đứa con gái ruột ích kỷ của tôi. Hàng tháng, tôi vẫn gửi một ít tiền lương để hỗ trợ con gái vì sợ con sống không tốt, phải chịu khổ. Nhưng tình thương của tôi lại bị con quá xem nhẹ.
Quyết định dứt khoát của cha già
Sau khi xuất viện, tôi quyết định cho cháu thừa kế hết toàn bộ tài sản của mình bao gồm cả bất động sản và sổ tiết kiệm (tổng giá trị khoảng 5 tỷ đồng). Tôi chỉ có một mong ước là những năm cuối đời được sống cùng họ để tận hưởng niềm vui gia đình trọn vẹn.
Cháu trai và cháu dâu liên tục từ chối tôi, nhưng ý tôi đã quyết. Tôi chỉ thông báo qua loa về quyết định này cho con gái rồi tắt máy mặc cho con có ồn ào, gọi lại nhiều lần tôi đều không nghe.
Ngay hôm sau, con gái và con rể tôi vội vàng trở về. Tôi thấy thật bi ai và buồn khổ, khi cha sắp chết nó cũng không thèm về nay vì chút tài sản lại có mặt nhanh như thế.
Con gái tôi tức giận, la hét hỏi tại sao tôi lại làm vậy. Nó bảo tôi không thương nó, không nghĩ cho đứa con gái duy nhất này.
Tôi thấy buồn cười trước thái độ của con, cảm thấy đời mình thật thất bại khi không nuôi dạy con tử tế để con lớn lên thành người như vậy.
Trước sự hỗn láo của con, tôi chỉ bình tĩnh hỏi con có coi tôi là cha không, khi tôi ốm, bị bệnh cần con chăm sóc thì con đang ở đâu. Tôi bảo con tự hỏi bản thân một năm nghĩ đến tôi mấy lần, về thăm tôi được mấy lần.
Con gái tôi cố giải thích nhưng tâm ý tôi đã quyết. Tôi sẽ không để lại cho nó bất kỳ thứ gì, từ nay hãy tự kiếm tiền nếu muốn sống tốt sung sướng.
Nguồn Baidu
Hoặc