Tôi tên Triệu Mai, năm nay 40 tuổi. Ngày nhỏ, bố tôi mất sớm nên mọi gánh nặng đều đổ dồn lên đôi vai mẹ. Thương mẹ vất vả nên tôi luôn răm rắp nghe lời và chưa từng một lần dám cãi lại.
Hồi còn nhỏ, tôi rất yêu thích việc học, ngoài những lúc phải phụ giúp mẹ việc nhà thì lúc nào tôi cũng có thể cầm sách để học bài. Nhờ vậy, lúc nào tôi cũng có tên trong top học sinh giỏi của trường và dành được nhiều thành tích cao trong các cuộc thi.
Thế nhưng, khi tôi học lớp 10, mẹ tôi đã khóc mà nói với tôi rằng: Mẹ không có cách nào để cho cả tôi và anh trai đi học bởi càng học lên cao thì học phí càng tăng, trong khi sức khỏe của mẹ có hạn, chẳng thể kiếm được nhiều tiền. Bởi vậy, mẹ muốn tôi nghỉ học để tạo cơ hội cho anh được vào đại học.
Thế là tôi nghe theo lời mẹ, bỏ học và bắt đầu đi làm để kiếm tiền cho gia đình.
Để mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi đã chăm chỉ làm 2-3 công việc cùng lúc. Khi thì rửa bát thuê, khi thì đi ship hàng, chạy xe ôm,...Đến lúc có chút vốn, tôi bắt đầu tập tành bán hàng trên mạng nên may mắn thu nhập ổn định hơn trước.
Tất nhiên, phần lớn số tiền mà tôi kiếm được đều dùng để lo cho anh trai đi học và dùng cho chi phí sinh hoạt ở nhà. Chỉ có 1 phần nhỏ trong đó là tôi dành riêng cho bản thân, tôi muốn mình có một chút tiền tiết kiệm để lo cho tương lai.
Năm tôi 26 tuổi, có một chàng trai có điều kiện tốt theo đuổi tôi. Chúng tôi nảy sinh tình cảm và yêu nhau được nửa năm thì tôi muốn kết hôn.
Nhưng mẹ tôi không đồng ý, cũng không nói thẳng là sẽ không cho tôi lấy chồng, bà chỉ phàn nàn với tôi rằng gia đình còn khó khăn nếu tôi kết hôn quá sớm thì mẹ và anh trai tôi sẽ ra sao?.
Tôi rất đau khổ nhưng vì quá thương mẹ nên đành bất đắc dĩ nói chia tay người yêu. Nhiều khi bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối về quyết định của mình.
Mãi đến khi anh trai tôi lấy vợ, mẹ tôi mới cho phép tôi tìm bạn đời.
Tôi và chồng hiện tại kết hôn khi tôi đã 32 tuổi. Anh ấy từng có một đời vợ và một cô con gái. Sau khi ly hôn, bé gái ở chung với mẹ ở thành phố khác, mỗi tháng chỉ cần chu cấp tiền là được.
Hồi đó, mẹ tôi bảo tuổi tác của tôi đã "quá lứa lỡ thì", trình độ học vấn thì thấp, công việc bán hàng online cũng không cao sang gì nên không được kén chọn. Mẹ đã nhờ người ta mai mối cho tôi gặp gỡ người chồng hiện tại.
Tôi cũng đồng ý. Qua vài lần tiếp xúc, tôi thấy anh là người tốt tính, chu đáo, bố mẹ cũng dễ hòa thuận chung sống nên gật đầu làm đám cưới.
Đến nay, tôi và anh đã ở với nhau được 8 năm. Trong 8 năm này, anh ấy chưa một lần khiến tôi thất vọng. Chẳng hạn, mỗi tháng, tôi vẫn duy trì đều đặn gửi 3 triệu về cho mẹ, nếu là người đàn ông nào khác, có lẽ họ đã chửi mắng vợ thậm tệ. Còn chồng tôi, anh ấy ủng hộ tôi hoàn toàn. Anh nói con gái cũng như con trai, kể cả lấy chồng rồi cũng vẫn có trách nhiệm với bố mẹ ruột.
Nhưng năm nay, bởi một sự tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và anh trai đã khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Theo đó, vào ngày tết đoan ngọ, mẹ chồng tôi chuẩn bị lễ vật để tôi mang về nhà gồm 30 cái bánh nếp, bánh bao nhân ngọt, thịt lợn, gạo, trái cây, bánh kẹo,...đồ dùng chất đầy một xe.
Khi hai vợ chồng tôi về đến nhà là 11 giờ trưa, tôi đang định đẩy cửa đi vào thì nghe thấy tiếng mẹ đang nói về tiền bạc nên dừng lại nghe ngóng. Sau khi nghe một lúc, tôi hiểu rằng họ đang nói về việc anh trai tôi muốn mua một căn nhà ở thành phố.
Mẹ nói với anh trai: "Tiểu Bảo, chuyện tiền bạc của con không cần lo lắng, mấy năm nay em gái con mỗi tháng đều cho mẹ tiền nhưng mẹ không dùng đến, sổ tiết kiệm tiền bán đất mẹ cũng đưa cho con. Để hôm nay nó về, mẹ sẽ bảo nó đưa thêm tiền cho con, như vậy cũng được kha khá tiền cọc rồi".
Anh trai không hề xấu hổ chút nào nói thẳng: "Mẹ bảo nó đưa cho con thêm 200 triệu nữa là đủ rồi. Nhưng hôm nay có mặt cả em rể nên mẹ đừng nói vội, đợi khi nào có một mình nó thì bảo riêng. Còn một vấn đề nữa, con muốn mua xe ô tô để gia đình tiện đi lại nhưng sẽ phải trả góp hàng tháng nên con cũng rất đau đầu".
Mẹ lại nảy ra ý kiến: "Tiểu Bảo, vậy thì mỗi tháng mẹ xin em con cho mẹ thêm tiền để trang trải sinh hoạt rồi đưa cho con, con không cần lo lắng nữa chẳng ảnh hưởng tới sức khỏe".
Nghe xong, tôi thực sự không thể chịu nổi nữa nên đẩy cửa đi vào khiến mẹ và anh trai tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Tôi thẳng thắn nói: "Mẹ à, con đã nghe hết những gì hai người nói rồi. Anh muốn mua nhà là chuyện tốt, con ủng hộ nhưng sẽ chẳng có 1 xu đóng góp từ con đâu. Hơn nữa, từ giờ trở đi con cũng không cho mẹ tiền sinh hoạt phí nữa, dù sao 8 năm nay con cho mẹ là quá đủ rồi, còn bây giờ đó là trách nhiệm của anh".
Nói xong, tôi đặt quà cáp xuống và rời đi mà không đợi họ trả lời.
Trên đường về, tôi bật khóc nức nở vì ấm ức trong lòng. Rõ ràng tôi và anh đều là mẹ tôi sinh ra, vậy tại sao trong lòng mẹ chỉ có anh trai, còn tôi thì chỉ giống như một cái ngân hàng di động.
Tôi hoàn toàn thất vọng. Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống giống như mình không có gia đình ruột thịt.
Theo Toutiao
Hoặc