Gặp lại bạn cấp 3 cũ
Tháng trước, tôi đưa cháu ngoại ra thành phố chơi, trùng hợp gặp một người bạn cấp ba cũng đưa cháu đi ra ngoài đi dạo.
Lúc đầu, tôi không nhận ra ông Lý ấy. Lúc ông ấy vỗ vai, gọi tôi một tiếng, tôi mới nhớ ra người bạn thuở xưa của mình.
Vậy là hai chúng tôi ngồi một góc cùng nhau nói chuyện. Nói được một lúc, ông ấy đột nhiên hỏi tôi:
-Ông có biết lớp mình chuẩn bị tổ chức họp lớp không, ông có đi không?
-Thật hả, tôi sao lại không biết. - Tôi giả vờ ngạc nhiên.
Ông Lý mở điện thoại, giơ ra cho tôi xem nhóm lớp trên mạng xã hội của chúng tôi:
- Ông có ở trong nhóm này không, tại sao lại không biết nhỉ. Nhóm này là Vương Mạnh lập đấy. Buổi họp lớp hôm đó là ông ấy là người đứng ra tổ chức.
Tôi nhìn điện thoại của ông rồi cười trừ, tôi bảo rằng tôi không để ý, dạo này bận chăm cháu nên không có thời gian xem điện thoại.
Thật ra, tôi đã sớm biết thông tin trong nhóm. Nhưng tôi không muốn tham gia. Thêm nữa, năm nay đã gần 65 tuổi, mấy chục năm không gặp mọi người, tôi sợ là chúng tôi đã quên nhau. Thay vì đi họp lớp, tôi muốn tận dụng thời gian chơi với cháu ngoại. Cháu không hay về, nếu không phải mẹ nó đi công tác, tôi không bao giờ có cơ hội đưa cháu đi chơi như thế này.
Nhưng ông Lý bắt tôi hứa tham gia nếu không ông ấy không đi. Nhìn thấy cháu đang khóc ở đằng xa, tôi đành qua loa đồng ý.
Buổi họp lớp bất đắc dĩ
Về nhà, tôi tính gần đến ngày họp lớp sẽ tìm một cái cớ để từ chối.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cách hôm họp lớp một ngày, ông Lý gọi video call cho tôi. Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của tôi, ông ấy nhìn tôi cười và bảo biết là tôi quên. Hơn nữa, ông ấy còn bảo tôi gửi địa chỉ để mai qua nhà đón.
Một lúc sau, con gái về, tôi kể chuyện rằng một người bạn cũ gọi thông báo mai đi ăn liên hoan lớp. Sau khi tôi nói thông tin, con reo lên:
- Thật trùng hợp bố ạ, ngày mai bọn con cũng ở nhà hàng ấy bàn chuyện. Mai con sẽ đưa bố đến, bao giờ bố về nhắn tin cho con.
- Không cần đâu con, mai có bạn qua đến đón bố rồi. Con bận công việc thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến bố đâu.
Sáng sớm ngày hôm đó, ông Lý đứng ở cửa nhà gọi tôi. Không kịp làm gì, tôi vội vã ăn nốt cơm, thay quần áo rồi đi ngay.
Khi chúng tôi đến nơi thì có vài người đã đến trước. Thấy chúng tôi, họ chào hỏi qua loa rồi tiếp tục nói chuyện với nhau. Vừa ngồi xuống, người tổ chức bữa liên hoan cũng đến. Vương Cương nhắc chúng tôi thanh toán trước để sau mọi người đến đỡ bị rối.
Ông Vương vừa nói xong, lão Lý rút ra 500 NDT (tương đương 1,7 triệu VND). Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, ông vội nói rằng quên mất bảo tôi chi phí buổi liên hoan.
Vì không mang tiền mặt, tôi thẫn thờ một lúc mới nhớ ra có thể quét mã, thanh toán qua ngân hàng. Sau khi nộp tiền xong, chúng tôi ngồi đợi 2 tiếng để mọi người đến đủ để khai tiệc.
Lúc ăn, mọi người chuyển chủ đề sang lương hưu. Lão Vương nghe được bèn hỏi tôi:
- Ông Kim, tôi nhớ là ông nghỉ hưu khá lâu rồi, tiền lương có được 1 vạn NDT (tương đương 34 triệu VND) không?
-Tôi chỉ là nhân viên bình thường, mỗi tháng chỉ được 1000 NDT (tương đương 3,4 triệu VND), đủ sống thôi.
-Thảo nào, lúc đóng tiền, ông loay hoay mãi. Tí nữa ăn xong, gặp tôi, tôi gửi lại tiền nhé.
Mọi người nghe thấy vậy cười ồ lên. Họ cho rằng tôi được học đại học mà lương hưu không được 1 vạn NDT (tương đương 34 triệu VND)
Không khí bữa ăn làm tôi có phần không thoải mái. Tôi không ngờ buổi liên hoan này, mọi người lại so bì với nhau như vậy.
Ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái tôi đến đón
Cuối cùng, bữa tiệc cũng đã kết thúc, tôi là người ra về đầu tiên. Trước khi ra ngoài, tôi gửi tin nhắn cho con gái. Đúng lúc, con nhắn lại đã bàn xong công việc và chuẩn bị ra về.
Vương Cường thấy tôi không lấy xe, ông ấy mở lời đưa tôi về, không quên giới thiệu chiếc xe vừa mới mua.
Tôi từ chối và bảo rằng con gái tôi sẽ đón. Vừa nói được mấy câu, con gái tôi cũng từ nhà hàng đi ra. Vương Cường không biết và chỉ con gái tôi:
- Con gái ông, chắc lái xe điện tàng tàng đến đón, ông nhìn xem, con gái nhà người ta, nhìn là biết vừa đám phàn chuyện làm ăn thành công, con gái ông có bằng một nửa cô gái ấy không?
Con gái tôi đi qua, nhìn thấy tôi liền chạy lại. "Bố ơi, bố đợi con một lát nhé, con lấy xe rồi quay lại."
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, Vương Cường là người tỉnh đầu tiên, ông ấy không tin đây là sự thật. Ông ấy bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu tử tế.
-Ông không nói sớm con gái bạn là doanh nhân với tôi, sẵn tiện tôi có một chuyện nhờ con gái ông giúp. Ông có thể kết nối giúp tôi được không?
Thật sự, tôi không thể nào tin nổi. Giây trước ông ấy vừa chế nhạo, giây sau liền có thể nói với giọng điệu ngon ngọt. Và đương nhiên tôi không đồng ý rồi lấy lý do là tôi không biết nhiều về kinh doanh.
Lúc con gái lấy xe, con chào lịch sự chào tạm biệt mọi người và không quên nói rằng sau này muốn đến nhà hàng ăn có thể liên lạc với con để được giảm nửa giá.
Tối về, tôi không thể nào ngừng nghĩ ngợi. Trước khi tham gia buổi họp lớp, tôi chưa bao giờ nghĩ bản chất của con người có thể xấu xa như vậy. Được chứng kiến những người bạn học cũ, tôi càng thấy thất vọng hơn. Tôi quyết định từ nay sẽ không bao giờ tham gia bất kì buổi họp lớp như thế này nữa.
Hoặc