1 năm trước, vợ chồng tôi về quê ngoại, có một bác hàng xóm qua chơi và nói chúng tôi đi làm kiếm được nhiều tiền nên biếu bà ngoại chút tiền để bà yên tâm dưỡng già. Bác ấy kể ngày trẻ, mẹ vợ tôi làm lụng vất vả nuôi các con, đến lúc về già ốm đau bệnh tật suốt, làm được đồng nào phải để mua thuốc uống.
Tôi rất khó chịu khi nghe những lời bác hàng xóm nói, việc nhà không lo lại đi lo chuyện bao đồng. Vì phép lịch sự tôi vẫn nói là sẽ chu cấp cho mẹ đâu vào đó nhưng khi vợ bàn chuyện biếu tiền bà ngoại mỗi tháng thì tôi không đồng ý.
Tôi bảo nhà bà ngoại có 5 người con, khi nào bác cả lên tiếng góp tiền thì mới góp, chúng tôi là con út, tại sao phải ôm rơm cho rặm bụng. Không được sự đồng tình của chồng nên vợ im lặng không dám nói gì nữa.
Vậy mà nửa tháng trước, về ngoại chơi, tôi rất tức giận khi người em họ khen vợ chồng tôi làm được nhiều tiền, biếu bà ngoại 300 triệu dưỡng già. Cả làng ai cũng khen chúng tôi là những người con hiếu thảo, đáng để học tập.
Bà ngoại có tiền dưỡng già, tôi không muốn mẹ đẻ chịu thiệt thòi nên giấu vợ, rút quỹ đen biếu mẹ đúng bằng với số tiền vợ đã biếu bên ngoại.
Thế nhưng lúc tôi đưa tiền về biếu mẹ thì bà không nhận mà nói 2 năm trước vợ tôi biếu 500 triệu, số tiền đó mẹ gửi ngân hàng lấy lãi để chi tiêu hàng tháng và gốc vẫn chưa dùng đến.
Nghe mẹ nói mà tôi thấy xấu hổ vô cùng, thì ra vợ lúc nào cũng lo lắng cho nhà chồng, còn tôi lại nhỏ nhen với nhà ngoại.
Trở về nhà, tôi xin lỗi vợ và nói đã biết chuyện vợ biếu tiền bà nội từ 2 năm trước. Vợ không trách gì tôi mà bảo:
"Nhờ bà nội dạy dỗ anh tốt nên anh mới có công việc kiếm được nhiều tiền và lo cho vợ con. Em được hưởng trái ngọt từ bà, em không thể hưởng một mình được mà phải chia sẻ cùng với mẹ. Vì vậy em đã quyết định biếu mẹ một số tiền để an nhàn tuổi già. Em không muốn nói với anh chuyện này, sợ anh cho rằng em không biết chắt chiu".
Vợ đối xử với bà nội còn tốt hơn người con ruột là tôi. Tôi thấy thật quá xấu hổ.
Hoặc