Bố chồng mất, con dâu đi rút tiền thừa kế: Câu nói của nhân viên ngân hàng khiến người phụ nữ sốc

Admin

22/10/2025 13:00

Người phụ nữ đã đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác sau khi tới ngân hàng.

Tôi kết hôn đến nay đã được hơn 10 năm rồi. Gia đình chồng neo người, anh là con một, mẹ anh lại mất từ khi anh mới lên 7. Bấy lâu nay, anh được một mình bố nuôi nâng, chăm sóc, dạy bảo nên người. Sau cưới, vợ chồng tôi quyết định ở chung với bố để tiện chăm sóc ông. Cuộc sống không khá giả nhưng đầm ấm. Mỗi bữa cơm đều có ba người, giản dị nhưng ấm cúng. Tôi nghĩ mình thật may mắn khi có người chồng hiền lành và người cha chồng dễ tính.

Nhưng cuộc đời hiếm khi trọn vẹn. Khi con gái tôi mới 3 tuổi, chồng tôi phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo. Cả gia đình dốc hết tiền bạc, vay mượn khắp nơi, nhưng anh không qua khỏi. Anh ra đi, để lại cho tôi một đứa con nhỏ và người cha già yếu ớt. Ngày đưa tang chồng, tôi lặng người nhìn bố chồng ngồi bên bàn thờ, đôi mắt đục ngầu, khuôn mặt trĩu xuống vì đau khổ. Khi mọi người khuyên tôi về nhà mẹ đẻ, tôi chỉ nói khẽ: “Con không nỡ để bố một mình.”

Từ đó, tôi ở lại căn nhà này. Mỗi ngày đi làm thuê, tối về nấu cơm, dọn dẹp, chăm sóc ông như bố đẻ. Có lúc tôi tủi thân, nhưng chỉ cần thấy ông vui là lòng lại nhẹ. Ông hay bảo: “Có con trong nhà, ta thấy an tâm hơn.” Câu nói ấy khiến tôi thấy mọi vất vả đều đáng.

Bố chồng mất, con dâu đi rút tiền thừa kế: Câu nói của nhân viên ngân hàng khiến người phụ nữ sốc- Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Mười mấy năm trôi qua, tôi và ông nương tựa nhau mà sống. Tôi chăm ông lúc ốm đau, thức đêm canh chừng mỗi khi trái gió trở trời. Người ngoài nhìn vào tưởng chỉ là nghĩa vụ, nhưng với tôi, đó là tình thân thực sự. Tôi không nghĩ đến chuyện đền đáp, chỉ mong ông khỏe mạnh, sống lâu với con cháu.

Rồi ông mất. Đám tang xong, di chúc được đọc trước mặt họ hàng. Tôi có tên trong đó, nhưng phần được để lại chỉ là một khoản nhỏ, vài triệu đồng. Tôi không buồn, chỉ thoáng chạnh lòng. Tôi nghĩ, mình là con dâu, không máu mủ, được nhớ đến trong di chúc đã là quý.

Vài ngày sau, tôi đến ngân hàng rút số tiền nhỏ ấy để gửi tiết kiệm cho con gái. Khi nhân viên ngân hàng xem hồ sơ, cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên rồi nói:

“Cô là người đứng tên toàn bộ tài sản ông để lại, gồm 1 căn nhà và sổ tiết kiệm.”

Tôi chết lặng, không tin nổi tai mình. Cô nhân viên đưa tôi một phong thư cũ, bên trong là dòng chữ run run của ông:

“Con à, ta biết con đã vì ta mà vất vả, chịu thiệt thòi nhiều năm. Số tài sản này ta để lại cho mẹ con con. Ta ghi trong di chúc số tiền nhỏ chỉ để tránh điều tiếng. Con hãy sống tốt, nuôi cháu nên người, đó là điều ta mong nhất.”

Tôi òa khóc ngay tại chỗ. Không phải vì mừng, mà vì được thấu hiểu. Giờ nghĩ lại, tôi hiểu: điều quý nhất không phải là số tiền thừa kế, mà là tấm lòng và sự công bằng mà người ta dành cho nhau. Người sống tử tế có thể thiệt một thời, nhưng cuối cùng vẫn được đền đáp — không phải bằng của cải, mà bằng niềm tin và sự trân trọng từ những người biết nhìn bằng trái tim.

(Tâm sự của độc giả)