Cuộc đời này, đôi khi không cần phải chạy theo những điều quá lớn lao mới có thể hạnh phúc. Có những người, chỉ bằng một tấm lòng chân thật, một sự kiên định và một trái tim biết ơn, đã có thể khiến cuộc sống của mình trở nên trọn vẹn và đáng quý vô cùng. Câu chuyện dưới đây là một ví dụ.
Trần Hạo sinh ra ở vùng ngoại ô Quý Dương (Trung Quốc) với hoàn cảnh khó khăn. Mẹ mất sớm, bố đi làm xa rồi biệt tăm, 2 bên nội ngoại không ai đoái hoài gì, trừ một người ông là họ hàng xa bên mẹ.
Năm 13 tuổi, Trần Hạo được ông mang về nuôi, từ đó 2 ông cháu sống cùng nhau, Hạo vẫn gọi là ông ngoại. Khoảng 5 năm trước - khi đó anh chàng 23 tuổi, ông ngoại bỗng đổ bệnh, trí óc vẫn minh mẫn nhưng không thể đi lại bình thường. Sau 1 thời gian cân nhắc, Trần Hạo quyết định xin nghỉ công việc đang làm để có nhiều thời gian chăm ông hơn. Sinh hoạt phí của 2 ông cháu phụ thuộc vào lương hưu của ông và việc làm thêm của Hạo.

(Ảnh minh họa)
Những năm đó, Trần Hạo biết ông ngoại có công việc riêng, đầu tư BĐS gì đó nhưng anh không quá để tâm. Vì anh nghĩ dù sao mình cũng không phải cháu ruột, ông có con cháu đang sống ở thành phố lớn nữa nên có việc gì ông cũng sẽ thảo luận với họ.
Cách đây không lâu, ông ngoại qua đời. Trước mặt gia đình, luật sư của ông ngoại thông báo Trần Hạo nhận được 20.000 NDT (khoảng 17 triệu đồng). Ông cũng chỉ có một người cháu ruột tên Lưu Phong nên người này được thừa kế 3 căn biệt thự ven biển.
Trần Hạo nghe đến đâu thấy tủi thân đến đấy. Anh không buồn nhưng cũng không khỏi so sánh vì suốt 15 năm qua, anh mới là đứa cháu luôn kề cận bên ông, dù là lúc ông còn khỏe hay khi đã đổ bệnh. Còn Lưu Phong thì không bao giờ thấy mặt, anh ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, dịp này vì được chia tài sản nên mới có mặt.
Những ngày sau khi ông qua đời, Trần Hạo sống như cái bóng. Cô người yêu lâu năm chia tay vì nói anh không có tương lai, bản thân anh cũng không biết phải làm gì, bắt đầu lại công việc từ đâu vì đã nghỉ quá nhiều năm. Và quan trọng nhất, nỗi mất mát người thân duy nhất khiến anh đau lòng.
Thế rồi, một buổi chiều âm u, Trần Hạo nhận được cuộc gọi từ luật sư riêng của ông ngoại. Người đàn ông giọng trầm thấp mời anh đến văn phòng ngân hàng để trao đổi thêm. Câu nói ấy khiến tim anh đập nhanh hơn: Đến ngân hàng để làm gì? Chẳng phải di chúc của ông ngoại đã được thực hiện rồi sao?
Trong căn phòng họp sáng lạnh, một người tự giới thiệu mình là Lý - quản lý tài chính cho ông ngoại Trần Hạo trong nhiều năm qua. Từ trước đến nay, ông ngoại luôn ủy thác cho ông Lý thực hiện các giao dịch tài chính, không bao giờ ra mặt. Trên bàn là một tập hồ sơ dày cộp, được buộc cẩn thận bằng dây đỏ. Suốt 2 tiếng đồng hồ sau đó, ông Lý chậm rãi kể lại toàn bộ bức tranh tài sản mà ông ngoại anh để lại cho Trần Hạo.
Hóa ra, người ông ấy không chỉ đầu tư nhỏ như Trần Hạo vẫn nghĩ. Ông từng âm thầm gây dựng một công ty thương mại, chuyên về xuất nhập khẩu hàng hóa. Công ty đã hoạt động được hơn 10 năm, được định giá khoảng 8 triệu NDT (gần 30 tỷ đồng). Ngoài ra, ông ngoài còn có hơn 5 triệu NDT (hơn 18,5 tỷ đồng) gồm tiền tiết kiệm gửi ngân hàng và các khoản đầu tư vào cổ phiếu, quỹ mở,... Tất cả đều được cất giữ và quản lý kín đáo, được sang tên cho Trần Hạo từ lúc nào.
Không dừng lại ở đó, điều khiến Trần Hạo ngỡ ngàng là 3 căn biệt thự ven biển ông ngoại để lại cho Lưu Phong. Hóa ra những căn biệt thự ấy đã bị thế chấp từ lâu, gánh nợ hơn 3 triệu NDT (hơn 11 tỷ đồng) nên hiện tại Lưu Phong đang bị truy nợ. Tuy vậy, ông ngoại không bắt cháu gánh nợ mà mua hợp đồng bảo hiểm khổng lồ, trị giá 8 triệu NDT, cài trong đó một điều kiện đặc biệt: Nếu người thừa kế đồng ý tái cơ cấu nợ và từ bỏ cờ bạc, số tiền bồi thường sẽ được dùng ưu tiên để trả nợ và giúp làm lại cuộc đời.
Nghe đến đây, Trần Hạo mới thật sự hiểu ý nghĩa sâu xa của di chúc. Ông ngoại không hề thiên vị ai, cũng không “trừng phạt” ai. Ông chỉ chọn cách riêng để dạy mỗi người một bài học. Với Lưu Phong, đó là cơ hội chuộc lỗi và học cách chịu trách nhiệm. Còn với anh, đó là sự tin tưởng tuyệt đối rằng anh có thể dùng khối tài sản lớn ấy vào việc tốt đẹp hơn.

(Ảnh minh họa)
Sau buổi gặp với luật sư và người quản lý tài chính, Trần Hạo ra khỏi tòa nhà, đứng giữa ngã tư thành phố. Anh chợt nhớ đến nụ cười hiền hậu của ông, nhớ những buổi chiều hai ông cháu ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng hát rè rè từ chiếc radio cũ. Ông từng nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ có lòng nhân hậu và chữ tín mới giữ được đời người”. Khi ấy anh còn trẻ con, chỉ mỉm cười mà không thật sự hiểu nhưng giờ đây, từng lời ấy như khắc vào tim.
Trần Hạo quyết định sẽ không vội vàng nhận tài sản. Anh muốn tự mình tìm hiểu hoạt động của công ty, muốn biết công ông đã gây dựng thế nào để trân trọng từng giá trị đó. Quan trọng hơn, anh muốn giúp Lưu Phong, không phải vì tình họ hàng, mà vì đó là điều ông ngoại mong muốn.
Những tháng sau đó, cuộc sống của Trần Hạo dần thay đổi. Anh bắt đầu học thêm về tài chính, gặp gỡ đối tác của công ty, từng bước tiếp quản di sản của ông. Mỗi khi gặp khó khăn, anh lại nhớ đến đôi mắt hiền từ của ông ngoại trong video ghi hình cuối cùng - ánh mắt chất chứa tình thương, sự tin tưởng và cả niềm hy vọng.
Giờ đây, anh hiểu rằng, tài sản lớn nhất mà ông để lại không nằm trong ngân hàng hay bất động sản mà là lòng nhân và trí tuệ sống. Ông đã dùng chính cách phân chia thừa kế của mình để dạy cho con cháu rằng của cải có thể mất đi, nhưng nhân nghĩa và lòng tin nếu giữ được sẽ sinh ra của cải mới.
(Nguồn: Baidu)
Hoặc