Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng

Admin

26/04/2025 20:12

Tôi không ngờ hành động của mình lại khiến các bạn cùng lớp khó chịu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Thượng Hải làm việc. Những năm đầu mới ra trường, tôi từng làm hành chính lương thấp, phải thuê phòng trọ chật chội, ăn mì gói qua ngày. Có tháng không dám bật điều hoà vì sợ hoá đơn điện. Nhưng rồi nhờ học thêm nghiệp vụ, chuyển công ty, nỗ lực không ngừng nghỉ, giờ tôi đã là trưởng bộ phận logistics cho một doanh nghiệp thương mại quốc tế.

Lương tháng hơn 25.000 tệ (~87,5 triệu đồng), tôi không dám nói mình giàu, nhưng đủ sống ổn, dư chút để gửi về cho bố mẹ ở quê và để dành tiết kiệm.

Dù sống nơi thành thị sôi động, đôi khi tôi vẫn thấy trống rỗng. Những đêm đi làm về muộn, tôi hay nhớ lại thời đại học - những buổi học nhóm, những trò đùa ngốc nghếch, và cả những lần góp tiền ăn lẩu trong ký túc xá. Có lẽ vì cuộc sống trưởng thành quá nhiều áp lực nên tôi cứ mãi hoài niệm về những năm tháng vô tư ấy.

Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Một hôm, trong nhóm chat của bạn đại học, lớp trưởng đăng lời kêu gọi tổ chức họp lớp kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp. Bữa tiệc sẽ diễn ra tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố. Tôi đọc mà lòng bồi hồi, liền xin nghỉ phép và bay về quê.

Tôi nghĩ đơn giản: “Lâu rồi không gặp nhau, bạn cũ giờ ra sao rồi nhỉ?”

Hôm đó, tôi đến nhà hàng từ sớm. Khi các bạn lần lượt bước vào và nhận ra tôi, cả căn phòng bỗng rộn rã. Có người reo lên: “Trời ơi, không ngờ cậu cũng về!”, “Lâu lắm rồi không thấy cậu trong mấy buổi offline!”

Tôi mỉm cười, ôm từng người, cảm giác như được trở lại những năm tháng rực rỡ nhất của tuổi trẻ.

Cả lớp có khoảng 20 người tham gia. Bữa tiệc diễn ra ấm cúng mà không kém phần sang trọng. Mọi người gọi đồ ăn thoải mái—từ hải sản tươi sống, bò nhập khẩu, đến rượu vang Pháp chính hãng. Bầu không khí đầy tiếng cười, ánh mắt rạng rỡ và những câu chuyện nối tiếp không dứt.

Đến cuối buổi, khi mọi người còn đang chuyện trò, tôi lặng lẽ ra quầy thu ngân. Không một ai hay biết tôi đã thanh toán toàn bộ bữa tiệc.

Tổng hoá đơn: 86.000 tệ (~300 triệu đồng).

Tôi đưa thẻ, ký tên, rồi quay lại bàn tiệc, mỉm cười nói nhỏ: “Bữa nay để mình mời nhé. Xem như quà kỷ niệm 10 năm.”

Đi họp lớp, người bạn giàu tranh thanh toán hoá đơn 300 triệu: Về đến nhà thì chết điếng trước 1 cảnh tượng- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Không khí sững lại vài giây. Rồi lớp trưởng vỗ tay: "Cậu đúng là đại ân nhân của lớp rồi!”

Mọi người nhao nhao cảm ơn, xin chụp ảnh kỷ niệm. Có người ngỏ ý chuyển khoản lại phần tiền nhưng tôi từ chối: “Chuyện nhỏ mà. Sau này có dịp gặp lại, mọi người lại mời mình là được.”

Tôi rời bữa tiệc sớm vì có chuyến bay vào sáng hôm sau. Lòng tràn ngập niềm vui. Tôi nghĩ đơn giản: gặp lại bạn cũ, trò chuyện vui vẻ, mời một bữa ăn—có gì đâu to tát?

Nhưng về đến nhà, tôi chết lặng trước hàng trăm dòng tin nhắn.

Vừa tháo giày, tôi mở điện thoại để lưu lại ảnh buổi họp lớp thì thấy nhóm chat nhảy hơn 300 tin nhắn chưa đọc. Tò mò mở ra, tôi chết sững.

— “Tranh thanh toán thế để làm gì nhỉ? Cứ như muốn thể hiện.”
— “Chắc làm ăn gì đó trúng mánh, nên giờ muốn khoe.”
— “Tự dưng mời nguyên bữa hơn 80.000 tệ, ai chơi kiểu đó?”
— “Tôi thấy giả tạo. Giống như PR bản thân.”
— “Không khéo tiền đó đi vay để ‘làm màu’ cho nổi bật.”

Tôi đọc từng dòng một mà lòng trĩu nặng. Những người ban nãy còn bắt tay tôi, gọi tôi là “người thành công nhất lớp”, giờ lại đâm sau lưng không thương tiếc.

Tôi không hiểu. Một bữa tiệc, một lần thể hiện lòng quý mến, lại bị hiểu nhầm thành khoe mẽ, “chơi trội”, thậm chí bị nghi ngờ là dùng tiền không minh bạch.

Tôi không nhắn lại gì. Chỉ im lặng rời khỏi nhóm chat.

Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tiền có thể giữ lại tình bạn xưa

Tôi không phải người hào nhoáng. Tôi chưa từng nghĩ mình giỏi hơn ai. Nhưng tôi đã sai—sai khi tưởng rằng tình bạn cũ vẫn vẹn nguyên sau ngần ấy năm.

Có lẽ tôi quên mất một điều: thời gian không chỉ thay đổi con người mà còn thay đổi cả cách họ nhìn nhận nhau.

Tôi từng nghĩ rằng một bữa ăn sẽ giúp mọi người xích lại gần hơn. Nhưng hóa ra, với một số người, lòng tốt không đúng cách chỉ khiến họ cảm thấy khó chịu, thậm chí đố kỵ.

Tôi đã rút ra một bài học cay đắng: Không phải ai cũng vui khi thấy bạn mình thành công. Và không phải ai cũng xứng đáng với sự chân thành của bạn.

Theo Toutiao