Đi họp lớp, tôi xin về sớm: Vừa về đến nhà nhận được tin nhắn từ lớp trưởng, thề không bao giờ đi họp lớp nữa

Admin

24/07/2025 08:30

Đọc xong dòng tin nhắn từ lớp trưởng, người phụ nữ này đã rơi nước mắt và quyết định sẽ không bao giờ tham gia họp lớp nữa.

Sau hơn 15 năm tốt nghiệp, buổi họp lớp cấp ba tưởng chừng sẽ là dịp hàn huyên vui vẻ giữa những người bạn cũ. Thế nhưng, đối với chị Trương Tiểu Lệ (38 tuổi, Trung Quốc, nhân viên kế toán tại một công ty thương mại), cuộc gặp mặt ấy lại khơi dậy nhiều suy ngẫm và kết thúc bằng một quyết định: sẽ không bao giờ tham dự họp lớp nữa.

Buổi tối ngày 30/6 vừa qua, tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố Thượng Hải, hơn 20 cựu học sinh lớp 12 tụ họp. Nhiều người trong số họ giờ đã thành đạt, giữ vị trí quản lý, có cuộc sống dư dả. Không khí ban đầu vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng. Những câu chuyện về thời đi học được nhắc lại.

Chị Tiểu Lệ đến muộn vì phải tranh thủ đưa con gái nhỏ đi học thêm. Với vóc dáng gầy gò, ăn mặc giản dị, chị lặng lẽ ngồi vào góc bàn. Sau vài câu hỏi xã giao, chủ đề của cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang công việc, thu nhập, đầu tư, bất động sản và trường học quốc tế cho con cái.

Đi họp lớp, tôi xin về sớm: Vừa về đến nhà nhận được tin nhắn từ lớp trưởng, thề không bao giờ đi họp lớp nữa- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

“Tiểu Lệ, ngày xưa cậu học giỏi thế mà giờ làm kế toán hả? Tháng kiếm bao nhiêu, có đủ nuôi con không?”, một bạn nam ngồi đối diện buông lời nửa đùa nửa thật khiến chị chột dạ. Có người thì gợi ý đầu tư chung, người khác lại khoe chuyện vừa mua căn hộ thứ ba ở Tô Châu.

Chị chỉ cười trừ, thỉnh thoảng gật đầu cho phải phép. Là mẹ đơn thân nuôi con gái 9 tuổi sau khi chồng mất vì tai nạn giao thông cách đây ba năm, cuộc sống của chị không dư dả nhưng ổn định. Với chị, điều quan trọng nhất là con gái được sống tử tế, đủ đầy và vui vẻ.

Đến khoảng 8 giờ tối, chị xin phép về sớm để kịp đón con. Khi ra đến cửa, chị vẫn lễ phép chào từng người. Trong lòng có chút buồn nhưng không trách móc ai. Chị nghĩ, mỗi người có một hành trình riêng, không phải ai cũng hiểu được những gì người khác đang trải qua.

Thế nhưng, chưa đầy 30 phút sau khi về đến nhà, chị nhận được tin nhắn từ lớp trưởng - người ngồi cùng bàn tiệc ngày hôm đó

“Tiểu Lệ à, tớ xin lỗi vì hôm nay mọi người có vẻ nói chuyện hơi vô ý. Nhưng tớ thật sự rất nể phục cậu. Một mình nuôi con, sống đàng hoàng, không nhờ ai. Điều đó khó hơn nhiều so với việc kiếm nhiều tiền. Mong cậu đừng buồn vì vài lời bông đùa.”

Người phụ nữ này đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Không ai biết, nước mắt chị đã rơi khi nhìn thấy dòng chữ ấy. Đó không phải vì đau buồn, mà vì chị được nhìn nhận đúng, không phải bằng hào quang vật chất, mà bằng sự kiên cường.

Buổi họp lớp không hoàn toàn tồi tệ. Nhưng nó khiến Tiểu Lệ nhận ra: Không phải ai cũng cần biết hành trình mình đã đi qua, và không phải nơi nào cũng là chốn mình thuộc về nữa.

Chị Tiểu Lệ tâm sự: “Tôi thề sẽ không đi họp lớp nữa. Không phải vì tôi giận ai, hay thấy mình thấp kém. Đơn giản tôi muốn giữ lại trong tim hình ảnh đẹp nhất của thời thanh xuân. Đó là những ngày chúng tôi cùng nhau học hành, không phân biệt sang hèn, không cần che giấu điều gì.

Họp lớp đôi khi không chỉ là dịp gặp lại bạn cũ, mà còn là cơ hội để soi chiếu chính mình. Nhưng nếu những chiếc gương đó khiến lòng người thêm nặng nề, thì có lẽ, giữ một ký ức đẹp trong tim vẫn là lựa chọn tử tế nhất.

 (Theo Sohu)