“Sau hôm đó, tôi thề sẽ không bao giờ đi họp lớp nữa”.
Đó là câu nói đầu tiên của Tiểu Mỹ khi kể lại câu chuyện tưởng như nhỏ nhặt, nhưng lại khiến cô phải suy nghĩ suốt nhiều tháng trời sau buổi họp lớp gần đây.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiểu Mỹ rời quê lên thành phố lớn làm việc. Cô từng chật vật trong những căn phòng trọ chật hẹp, bươn chải với đủ nghề để kiếm tiền. Nhiều năm kiên trì, cuối cùng cô cũng có công việc ổn định trong công ty nước ngoài, mức lương hơn 20.000 tệ/tháng (khoảng 70 triệu đồng). Mặc dù cuộc sống áp lực và cạnh tranh, nhưng ít ra, cô đã có thể tự lo cho mình và gửi chút tiền về giúp cha mẹ.
Thỉnh thoảng, giữa những bộn bề ở chốn làm việc, Tiểu Mỹ lại nhớ đến quãng thời gian đại học, khi bạn bè tụ tập trong căn tin, chia nhau suất cơm rẻ tiền mà vẫn vui vẻ cười nói. Khi ấy, không ai để tâm đến chuyện ai giàu, ai nghèo, ai có tương lai sáng lạn hơn. Tình bạn đơn giản, trong trẻo và không vụ lợi. Càng trưởng thành, cô càng thấy nhớ những điều giản dị ấy.
Một hôm, lướt qua nhóm chat cũ của lớp đại học, cô nhận ra đã nhiều năm rồi mọi người chẳng gặp mặt. Dòng tin nhắn của lớp trưởng về việc tổ chức buổi họp lớp bỗng khiến cô hào hứng. Cô bạn thân cùng phòng ký túc cũng gọi điện rủ: “Đi đi, lâu lắm rồi mới gặp lại nhau”. Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Mỹ đồng ý ngay.
Cô muốn gặp lại những gương mặt từng thân quen, muốn được cười như ngày xưa thêm một lần nữa. Đến ngày hẹn, Tiểu Mỹ chọn bộ váy thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng. Khi bước vào nhà hàng, cô có chút hồi hộp xen lẫn xúc động. Bao nhiêu năm trôi qua, những khuôn mặt ấy vẫn quen thuộc, chỉ là ai cũng thêm phần chững chạc. Không khí ban đầu khá vui. Mọi người hỏi han nhau, kể chuyện công việc, gia đình, con cái. Tiếng cười rộn rã, những bức ảnh chụp chung liên tục được đăng lên mạng xã hội.

Ảnh minh họa
Bữa tiệc diễn ra trong không khí thân mật, cho đến khi kết thúc, lớp trưởng bắt đầu loay hoay tính tiền. Nhìn thấy vậy, Tiểu Mỹ nhẹ nhàng tiến lại gần và nói nhỏ: “Để tôi thanh toán nhé. Lâu ngày gặp lại, coi như tôi mời”.
Hóa đơn tổng cộng gần 60.000 tệ (khoảng 211 triệu đồng) - Con số không nhỏ, nhưng với mức thu nhập hiện tại, Tiểu Mỹ đủ khả năng trả, cũng chẳng tiếc. Sau khi trả xong, Tiểu Mỹ quay lại bàn, nói rằng có việc gấp phải về trước. Cô nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó - một buổi họp lớp vui vẻ, một hành động nhỏ để thể hiện sự trân trọng bạn cũ.
Nhưng không ngờ, khi về đến nhà, mở nhóm chat lớp lên, cô thấy hàng trăm tin nhắn mới. Nghĩ rằng mọi người vẫn đang gửi ảnh và chia sẻ chuyện vui, cô tò mò lướt xem. Rồi cô sững sờ.
Trong nhóm, những lời bình luận về cô xuất hiện dày đặc:
- “Cô ấy làm màu quá”.
- “Chắc muốn khoe giàu”.
- “Tiền này chắc gì do cô ấy tự kiếm”.
Những dòng tin ấy khiến Tiểu Mỹ không khỏi tổn thương. Hành động xuất phát từ thiện ý lại bị hiểu sai thành khoe mẽ. Cô đọc từng dòng tin mà rưng rưng, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhóm chat.
Tiểu Mỹ nhớ lại khoảnh khắc mình cầm thẻ thanh toán, lòng chỉ nghĩ đơn giản rằng “một bữa tiệc, không đáng gì so với tình bạn mấy năm đại học”. Nhưng hóa ra, thứ từng gọi là “tình bạn chân thành” nay đã pha lẫn nhiều tầng suy nghĩ khác, là sự so đo, nghi ngờ, và cả sự đố kỵ.
Từ hôm đó, Tiểu Mỹ không nhận lời mời họp lớp nào nữa. Không phải vì cô chảnh, cũng chẳng phải vì tiếc tiền, mà đơn giản là cô sợ cảm giác bị hiểu lầm.
Cô nhận ra, khi người ta trưởng thành, khoảng cách giữa họ không chỉ là thời gian hay địa lý, mà còn là sự khác biệt trong trải nghiệm sống, trong cách nhìn nhận về giá trị. Tiền, nếu không khéo, sẽ biến thành ranh giới vô hình, khiến những mối quan hệ từng thân thiết trở nên xa lạ.
Câu chuyện của Tiểu Mỹ không phải hiếm. Trên mạng xã hội, không ít người cũng chia sẻ cảm giác tương tự: đi họp lớp về lại thấy hụt hẫng, vì những cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, thu nhập, nhà cửa, xe cộ… hơn là ký ức tuổi trẻ. Thời gian khiến con người đổi thay, không chỉ bề ngoài, mà cả cách họ nhìn nhận nhau.
“Có lẽ, thứ chúng ta nhớ không phải là bạn bè cũ, mà là cảm giác yên bình của tuổi trẻ, thời mà một cái bánh mì chia đôi cũng đủ khiến cả nhóm cười vang” - Tiểu Mỹ viết.
Bữa tiệc 211 triệu hôm ấy, vì thế, trở thành bài học đắt giá. Không phải về tiền, mà về lòng người. Và cũng kể từ đó, Tiểu Mỹ hiểu rằng đôi khi, tốt nhất là giữ lại những ký ức đẹp trong lòng, thay vì cố gắng hồi sinh chúng bằng một buổi họp lớp.





Hoặc