Trên con đường nuôi dạy con cái, mỗi bậc phụ huynh đều mang trong mình tình yêu thương sâu sắc và kỳ vọng lớn lao. Họ luôn mong muốn có thể sử dụng kinh nghiệm và trí tuệ của mình để tạo ra một con đường rộng mở dẫn đến thành công cho con.
Tuy nhiên, đôi khi chính sự "thông minh" quá mức này lại trở thành trở ngại lớn trên con đường phát triển của trẻ. Chúng ta muốn vì yêu thương mà kiểm soát con, nhưng lại quên mất việc để con có không gian khám phá thế giới và phát triển bản thân.
Hãy nghĩ về những đứa trẻ đang sống dưới sự giám sát chặt chẽ của những bà mẹ "thông minh". Cuộc sống của chúng có vẻ được sắp xếp đầy đủ từ việc học hành đến sinh hoạt, từ bạn bè đến sở thích, không có gì là không bị cha mẹ quản lý tỉ mỉ.

Ảnh minh hoạ
Trẻ em như những con bướm bị nhốt trong một cái lồng kính trong suốt, nhìn có vẻ an toàn nhưng thực tế lại mất đi quyền tự do bay lượn. Thế giới nội tâm của chúng bị chiếm đầy bởi sự quan tâm và can thiệp quá mức, không có cơ hội để thở, huống chi có thể có những bí mật hay không gian riêng của chính mình.
Vậy tình yêu như thế liệu có đúng đắn không?
Câu trả lời là không. Tình yêu thật sự chính là sự thấu hiểu, là buông tay và là việc để con có cơ hội trở thành chính mình. Và tất cả điều này bắt đầu từ việc cha mẹ phải biết "giả ngốc" vào những thời điểm thích hợp.
Khi học hành, "giả ngốc" có nghĩa là chúng ta cần buông bỏ thái độ cao ngạo, không còn áp dụng kinh nghiệm của mình để chỉ trích và can thiệp vào mọi thứ. Việc học của trẻ chính là quá trình tự khám phá và phát triển bản thân của chúng.
Những gì chúng ta cần làm không phải là sửa chữa mỗi sai lầm, mà là hướng dẫn trẻ cách đối mặt với sai lầm, khuyến khích trẻ tư duy độc lập và dám thử nghiệm. Khi chúng ta không còn bám víu vào "câu trả lời đúng", mà cùng con tìm kiếm niềm vui trong việc giải quyết vấn đề, bạn sẽ nhận ra rằng học không còn là một cuộc chiến tranh mà là một hành trình ấm áp giữa cha mẹ và con cái.
Khi dạy con, "giả ngốc" là sự nhượng bộ đầy trí tuệ. Điều này dạy chúng ta tôn trọng sự riêng tư của con cái và tạo cho chúng không gian tự do. Thay vì trở thành "tướng quân" trong cuộc sống của trẻ, hãy là người quan sát, đứng ở một góc lặng lẽ bảo vệ, để trẻ học cách sống, học cách biết ơn theo nhịp điệu của riêng mình.
Trong quá trình con trưởng thành, "giả ngốc" chính là đồng cảm. Những đứa trẻ trong độ tuổi thanh thiếu niên khao khát sự độc lập và khao khát được hiểu và chia sẻ. Những gì chúng cần không phải là một "thám tử" luôn soi xét từng bước đi của chúng, mà là một người bạn có thể lắng nghe và hỗ trợ. Những lần "giả ngốc", như giữ im lặng trước những bí mật nhỏ của con, hay tha thứ và thấu hiểu hành động nóng vội của chúng, lại có thể kéo gần khoảng cách giữa cha mẹ và con cái, giúp trẻ sẵn sàng mở lòng với chúng ta.
Trong quá trình con tự lập, "giả ngốc" chính là tỏ ra yếu đuối. Julie Lythcott Haims, trợ lý hiệu trưởng của Đại học Stanford, cho biết: "Công việc của tôi là cung cấp một môi trường để các con trưởng thành, giúp con trở nên mạnh mẽ thông qua công việc và tình yêu".
Việc nhà là một phần quan trọng trong cuộc sống gia đình và là trách nhiệm chung của mọi thành viên. Các bậc cha mẹ quá siêng năng giúp con giặt quần áo và thu dọn đồ chơi của chúng, điều này hầu như làm giảm cơ hội vận động thực hành của trẻ. 3-6 tuổi là giai đoạn trẻ hình thành thói quen, việc được lo mọi thứ sẽ chỉ khiến trẻ phụ thuộc nhiều hơn vào cha mẹ trong cuộc sống. Đằng sau đứa bé khổng lồ thường là một người mẹ có thể làm tất cả.
Khi trẻ khát, khuyến khích trẻ tự rót nước; khi trẻ chơi mệt, khuyến khích trẻ tự thu dọn đồ chơi; khi lau sàn nhà, hãy nói với trẻ rằng bố mẹ rất mệt, cần sự giúp đỡ và hỗ trợ của trẻ. Những bậc cha mẹ biết cách giả vờ lười biếng thực sự đã tăng cơ hội cho con cái họ vận động, nuôi dưỡng tính độc lập, khả năng tự chăm sóc và sự tự tin của trẻ tốt hơn.
"Giả vờ" là cách giao tiếp mà trẻ có thể chấp nhận và là cả một "nghệ thuật". Nội dung cốt lõi của "giả vờ" là sự chân thành và tình yêu thương. Hãy là bậc cha mẹ giỏi "ngụy trang", tin tưởng, hướng dẫn con, cho con không gian và cơ hội để trưởng thành, để con học cách tự lập, chịu trách nhiệm và giải quyết vấn đề.
Là cha mẹ, chúng ta có nhiều kinh nghiệm sống hơn, nhưng điều này không nên là lý do để chúng ta áp đặt ý chí lên con cái. Trí tuệ thật sự là biết khi nào cần "thông minh", khi nào cần "giả ngốc".
Vậy nên, các bậc phụ huynh thân mến, hãy thử một lần "giả ngốc" trong việc nuôi dạy con cái. Hãy buông bỏ sự thông minh không cần thiết, học cách lắng nghe, thấu hiểu và buông tay. Bởi vì tình yêu thật sự không phải là kiểm soát, mà là sự hoàn thiện. Hãy để chúng ta sử dụng trí tuệ "giả ngốc" để tạo ra một bầu trời tự do cho con cái, để chúng có thể bay lên mạnh mẽ dưới bầu trời ấy!
Hoặc