Được coi là "tài sắc vẹn toàn", nhưng vẫn có một thứ khiến Shizuka ám ảnh: Đến Nobita mê cô bạn thế mà còn chê!

Admin

12/06/2025 08:17

Nhiều người từng trải qua cảm giác như Shizuka đều sẽ hiểu.

Nếu là một fan của Doraemon, hẳn bạn đã quá quen thuộc với hình ảnh cô bé Shizuka hiền lành, học giỏi, nết na, lại còn xinh xắn dịu dàng. Shizuka luôn là hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người: con nhà người ta đích thực, lúc nào cũng đứng top lớp, cư xử lễ phép, bạn bè yêu quý, và đặc biệt là cậu bạn Nobita thì mê như điếu đổ. Nhưng giữa những ánh nhìn ngưỡng mộ và lời khen không ngớt, ít ai biết có một điều khiến Shizuka ám ảnh không nguôi: Đó là... chơi violin.

Nghe thì tưởng lạ, vì trong mắt mọi người, Shizuka như kiểu gì cũng giỏi. Cô bé biết đàn piano, thích tắm nước nóng, học lực tốt, ăn nói dịu dàng, lại còn chăm chỉ luyện tập violin. Nhưng nếu bạn để ý kỹ, mỗi lần Shizuka kéo đàn là y như rằng... hàng xóm bịt tai, chim chóc bay tán loạn. Chính Nobita, người luôn yêu mến Shizuka vô điều kiện cũng không ít lần phải hoảng hốt trước những bản violin của cô bé. Và bản thân Shizuka, dù lúc nào cũng cố gắng tập luyện chăm chỉ, vẫn mang một nỗi tự ti không tên mỗi khi chạm tay vào cây đàn.

Được coi là "tài sắc vẹn toàn", nhưng vẫn có một thứ khiến Shizuka ám ảnh: Đến Nobita mê cô bạn thế mà còn chê!- Ảnh 1.

Violin - một trong những nhạc cụ khó nhất thế giới

Chơi violin khó lắm, khó đến mức người ta vẫn đùa nhau rằng: muốn biết giới hạn kiên nhẫn của bản thân, hãy học violin. Trong tất cả các loại nhạc cụ phổ biến, violin luôn được xếp vào nhóm khó nhằn nhất. Không chỉ vì cách chơi phức tạp mà còn vì nó phơi bày lỗi rất rõ. Violin không có phím như piano, không có dây bấm rõ ràng như guitar. Tất cả đều dựa vào cảm giác, vào độ chính xác tuyệt đối của tai nghe và bàn tay. Chỉ cần chệch một milimet thôi là tiếng đàn sẽ chói tai ngay lập tức. Và điều đáng sợ là càng gồng, càng căng thẳng thì âm thanh lại càng khó nghe, hay nói vui là "nghe như tiếng bò kéo".

Không chỉ vậy, để kéo ra một nốt "nghe được", người chơi còn phải kiểm soát rất nhiều thứ cùng lúc: tư thế cầm đàn, độ nghiêng của cây vĩ, lực tay, tốc độ kéo, vị trí bấm tay trái, độ rung vibrato... Thiếu bất kỳ yếu tố nào thì âm thanh phát ra sẽ kì quặc ngay.

Violin là một nhạc cụ không có chỗ cho sự gần đúng. Nó hoặc là đúng, hoặc là sai hoàn toàn, và tai người nghe thì phân biệt rất rõ điều đó. Cái khó không chỉ ở kỹ thuật mà còn ở sự bền bỉ: phải luyện mỗi ngày, hàng năm trời, để từ tiếng e é chói tai mới dần dần thành nốt nhạc tròn trịa.

Vì vậy, việc Shizuka, một cô bé tiểu học, dám kiên trì chơi violin dù ai cũng biết là cô chơi không hay, thực ra lại là một điều rất đáng nể. Đó không chỉ là chuyện học nhạc cụ, mà còn là một biểu tượng cho việc dám đối diện với cái khó, dám giữ lấy một đam mê dù bản thân còn vụng về, và dám kiên nhẫn với chính mình. Điều mà rất nhiều người lớn cũng chưa chắc đã làm được.

Được coi là "tài sắc vẹn toàn", nhưng vẫn có một thứ khiến Shizuka ám ảnh: Đến Nobita mê cô bạn thế mà còn chê!- Ảnh 2.

Violin là một trong những nhạc cụ khó nhất thế giới

Shizuka không phải là người "hoàn hảo"

Cái hay của chi tiết này là nó khiến Shizuka trở nên "người" hơn bao giờ hết. Vì bạn biết không, chẳng ai hoàn hảo cả. Dù là cô gái gần như không có tì vết trong mắt cả Nobita lẫn độc giả, Shizuka vẫn có một điểm yếu và điều đó khiến cô trở nên đáng yêu và dễ đồng cảm hơn rất nhiều. Chúng ta ai cũng có một "cây violin" trong cuộc đời mình: thứ mà ta yêu, cố gắng theo đuổi, nhưng càng gắng thì càng vụng về, thậm chí trở thành nỗi ám ảnh không chỉ cho ta mà cả cho những người xung quanh.

Có người đam mê hát hò, nhưng lại không bao giờ lên đúng tông. Có người mê vẽ tranh, nhưng nét vẽ cứ như bản đồ nhiệt. Có người mê coding nhưng bug cứ lòi ra không kiểm soát. Và cũng có người, giống như Shizuka, yêu tiếng đàn violin nhưng mãi không thể làm nó trở nên du dương như mong đợi. Chúng ta thường hay bị cuốn vào những tiêu chuẩn hoàn hảo: phải giỏi, phải đẹp, phải đa tài, phải không có khuyết điểm. Nhưng cái thật sự khiến người ta trở nên gần gũi, chính là những điểm yếu ấy. Là cái cách mà ta loay hoay, vật lộn, cố gắng từng chút một với thứ khiến mình thấy thiếu tự tin. Là bản lĩnh để không từ bỏ điều mình yêu chỉ vì người khác nói "bạn không hợp với nó đâu".

Được coi là "tài sắc vẹn toàn", nhưng vẫn có một thứ khiến Shizuka ám ảnh: Đến Nobita mê cô bạn thế mà còn chê!- Ảnh 3.

Shizuka không phải là người hoàn hảo

Điều đáng yêu nhất ở Shizuka không phải là cô giỏi hay xinh mà là cô vẫn kiên trì chơi violin, mặc cho sự thật là cô chơi dở. Cô không ném đàn đi vì ngại xấu hổ, không bỏ cuộc chỉ vì bạn bè bịt tai, không che giấu đam mê để giữ hình tượng "con gái ngoan giỏi". Shizuka không bao giờ tự nhận mình hoàn hảo, cô đơn giản là một cô bé đang lớn, có những điều làm tốt và có những điều làm dở nhưng vẫn cố gắng. Đó là một bài học dịu dàng mà ai cũng nên học, đặc biệt là khi xã hội ngày nay quá giỏi trong việc tạo ra áp lực phải "thành công" từ sớm.

Thú vị hơn nữa là việc chơi violin trong Doraemon không chỉ dừng ở yếu tố gây cười. Nó còn là một biểu tượng: về lòng kiên trì, về sự đam mê, và về việc dám chấp nhận sự không hoàn hảo của chính mình. Câu chuyện về Shizuka và cây đàn violin là lời nhắc nhở dịu dàng: bạn không cần phải giỏi ngay lập tức, và bạn cũng không cần phải bỏ cuộc chỉ vì không giỏi. Hãy cứ kéo cây đàn của mình dẫu cho âm thanh chưa hay miễn là bạn vẫn thấy niềm vui và sự sống trong mỗi lần chơi. Bởi đôi khi, điều khiến bạn trở nên đặc biệt không nằm ở chỗ bạn xuất sắc đến đâu, mà nằm ở việc bạn yêu điều gì và đã can đảm giữ lấy điều đó ra sao.

Cũng như Shizuka, chúng ta không cần phải che giấu "cây violin vụng về" của mình. Biết đâu chính sự vụng về ấy lại là điều khiến bạn trở nên duy nhất giữa một thế giới quá quen với sự hoàn hảo. Và biết đâu, một ngày nào đó, từ tiếng đàn chênh phô ấy sẽ cất lên một giai điệu rất riêng: không hoàn hảo, nhưng chân thật và cảm động đến lạ thường.

Tổng hợp