Theo hồ sơ vụ việc, ông Lý ở Hồ Nam, Trung Quốc, cần chuyển gấp 50.000 NDT (hơn 184 triệu đồng) cho đối tác là ông Vương. Ông cẩn thận điền vào phiếu chuyển tiền, nhiều lần xác nhận thông tin tài khoản và số tiền. Tuy nhiên, giao dịch viên vì bất cẩn đã nhập thừa một con số 0, nên số tiền được chuyển đi là 500.000 NDT (hơn 1,8 tỷ đồng).
Khi nhận biên lai, ông Lý giật mình khi phát hiện lỗi sai của nhân viên ngân hàng. Sau đó, ông lập tức yêu cầu ngân hàng liên hệ người nhận để hoàn tiền. Tuy nhiên, phản ứng của người nhận là ông Vương khiến tất cả choáng váng: “Ông Lý từng nợ tôi 450.000 NDT (hơn 1,6 tỷ đồng), số tiền này coi như trả nợ. Chúng tôi sẽ không trả lại!”
Nghe vậy, ông Lý kiên quyết phản đối: “Đây là lỗi chuyển nhầm của ngân hàng, không liên quan đến nợ nần giữa chúng ta!”. Tuy nhiên, ông Vương vẫn khẳng định: “Sớm muộn ông cũng phải trả, vậy trả luôn một lần cho xong”.
Điều khiến ông Lý càng phẫn nộ là thái độ của phía ngân hàng. Nhân viên giao dịch nói: “Vì đối phương nói ông nợ tiền, nên chúng tôi không thu hồi được khoản tiền đã chuyển nhầm. Đây là vấn đề giữa ông và ông Vương.”
Về nhà, ông Lý bức xúc chia sẻ vụ việc của mình lên mạng xã hội và đặt câu hỏi: “Ngân hàng phạm sai lầm, tôi lại trở thành người gánh hậu quả. Vậy công lý ở đâu?”
Bài đăng của ông Lý nhanh chóng thu hút sự chú ý của dư luận. Đa số bình luận để lại đều cho rằng ngân hàng là bên sai, cần chịu trách nhiệm cho lỗi sai của mình thay vì đánh đồng chuyện nợ cá nhân và chuyển nhầm tiền.

Ảnh minh họa: Internet
Theo giới chuyên gia Trung Quốc, đây là tình huống điển hình cần tách bạch hai quan hệ pháp lý: lỗi nghiệp vụ ngân hàng và quan hệ vay nợ cá nhân.
Bộ luật Dân sự Trung Quốc quy định: “Nếu hành vi vi phạm hợp đồng của một bên gây thiệt hại cho bên kia, bên vi phạm phải chịu trách nhiệm bồi thường.” Trong vụ việc này, nhân viên ngân hàng thao tác sai, gây thiệt hại cho khách hàng. Vì vậy, ngân hàng phải có nghĩa vụ khắc phục hậu quả, chứ không thể đẩy trách nhiệm cho người gửi tiền.
Về phía người nhận là ông Vương, các chuyên gia cho rằng hành vi giữ lại 450.000 NDT dù biết đó là tiền chuyển nhầm có thể cấu thành hành vi chiếm đoạt tài sản. Bộ luật Dân sự Trung Quốc nêu rõ: “Người nào thu lợi mà không có căn cứ pháp luật, gây thiệt hại cho người khác, phải hoàn trả lợi ích đó.”
Trong vụ việc trên, dù ông Lý có nợ thật, ông Vương cũng không thể “tự trừ nợ” bằng cách giữ tiền chuyển nhầm. Việc đòi nợ phải thông qua thỏa thuận hoặc thủ tục pháp lý hợp lệ. Trong trường hợp này, trách nhiệm của ngân hàng là nhanh chóng phong tỏa khoản tiền chuyển nhầm. Sau đó, cần chủ động liên hệ với người nhận để yêu cầu hoàn trả. Nếu thương lượng không thành, ngân hàng phải tiến hành các biện pháp pháp lý nhằm bảo vệ quyền lợi của khách hàng.
Việc viện lý do “quan hệ nợ nần giữa hai người” để thoái thác là hành vi thiếu chuyên nghiệp và có thể vi phạm nghĩa vụ bảo vệ tài sản khách hàng.
Sau quá trình thương lượng, các bên đạt thỏa thuận: ông Vương trả lại 450.000 NDT cho ông Lý theo từng đợt; Ngân hàng chịu phần chi phí phát sinh do sự cố.
Bài học từ sự cố “thừa một số 0”Trong vụ việc của ông Lý, một sai sót tưởng chừng nhỏ đã dẫn đến tranh chấp kéo dài nhiều tuần giữa ba bên. Vụ việc để lại nhiều bài học đáng suy ngẫm.
Theo cơ quan chức năng Trung Quốc, các ngân hàng cần siết chặt quy trình kiểm soát, đào tạo nhân viên và xử lý sai sót kịp thời thay vì đùn đẩy trách nhiệm. Người nhận tiền phải hiểu rằng việc giữ lại khoản chuyển nhầm là hành vi vi phạm pháp luật và có thể bị xử lý.
Về phía khách hàng chuyển tiền, họ nên cẩn trọng kiểm tra thông tin giao dịch, đồng thời báo ngay cho ngân hàng khi phát hiện sai sót để bảo vệ quyền lợi của mình.
Vụ việc là lời nhắc nhở rằng chỉ một phút sơ suất trong giao dịch tài chính cũng có thể kéo theo hệ lụy pháp lý và mất mát không đáng có. Vì vậy, sự cẩn trọng và minh bạch là yếu tố không thể thiếu trong mọi giao dịch tiền tệ.
(Theo Sohu)
Hoặc