Bài viết dưới đây là chia sẻ của Trần Linh (39 tuổi) đang thu hút sự chú ý trên nền tảng Baidu.
Rời quê nghèo lên Bắc Kinh (Trung Quốc) học tập và làm việc, tôi từng mơ một ngày có thể kiếm được mức thu nhập mà chính mình cũng phải ngưỡng mộ. Sau gần 20 năm nỗ lực, điều đó thành hiện thực. Tôi được đề bạt làm trưởng nhóm dự án trong một công ty công nghệ với mức lương hơn 12.000 NDT/tháng (khoảng 45 triệu đồng). Với tôi, đó là thành quả của bao năm cố gắng và là niềm tự hào.
Hồi tháng 7 năm nay, tôi lên kế hoạch về quê thăm nhà sau gần 1 năm. Trước đó, mẹ gọi điện dặn: “Về làng, ai hỏi thì con nói lương khoảng 2.500 NDT/tháng (gần 10 triệu đồng) thôi nhé”.
Tôi bật cười, nghĩ mẹ còn giữ lối suy nghĩ cũ, sợ người khác ghen tỵ. Song bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải ai cũng vui khi thấy người khác khá hơn mình đâu con”.
Ngày trở về, tôi làm theo lời mẹ. Trước câu hỏi của hàng xóm, tôi chỉ cười, nói công việc bình thường, thu nhập tạm ổn. Mọi người vui vẻ, hỏi han, ai nấy đều chúc tôi may mắn. Tối hôm ấy, tôi kể lại chuyện và gặng hỏi mẹ lý do phải nói mức lương thấp hơn thực tế. Song bà vẫn im lặng.

Ảnh minh hoạ
Sau kỳ nghỉ, tôi trở lại Bắc Kinh. Một tháng sau, mẹ gọi điện bảo: “Một số người trong làng đang gặp khó. Họ ngại vay ở ngân hàng nên hỏi mẹ nhờ con giúp chút ít. Mẹ đã nói con còn trẻ, tiền phải để dành cho các kế hoạch tương lai. Song nếu con giúp được thì cũng nên san sẻ một phần.”
Tôi lặng người. Đến lúc này, tôi dần hiểu ra tại sao mẹ dặn tôi chỉ nên nói lương tháng chỉ có 2.500 NDT. Hoá ra điều mẹ sợ không phải là chuyện người ta đố kỵ. Bà sợ tôi bị đặt vào thế khó. Có người cần thật, có người chỉ thử xem mình có sẵn lòng không. Mẹ dặn nói lương ít để tôi không bị ai kỳ vọng quá nhiều, cũng không khiến ai cảm thấy tủi thân khi nhìn con gái bà “đi xa mà quên quê nhà”.
Lần về quê vào hồi tháng 9 vừa qua, tôi lại tiếp tục thắc mắc bởi muốn nghe lời giải thích từ chính mẹ. Lúc này mẹ mới nói: “Không phải giấu đâu con, mà là giữ cho lòng mình nhẹ nhàng. Người ta nhìn thấy mình khiêm tốn sẽ dễ mở lòng hơn. Còn con giúp ai, cứ âm thầm giúp, như vậy mới thực sự đáng quý.”
Tôi nhìn bàn tay gầy guộc của mẹ, những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng. Cả đời mẹ chưa bao giờ có khái niệm về tiền bạc hay thành đạt, nhưng lại hiểu sâu hơn ai hết thế nào là lòng nhân ái. Trong suy nghĩ của bà, sự giàu có thật sự không nằm ở con số thu nhập, mà ở chỗ con người ta có thể sống tử tế và biết sẻ chia.
Khi trở lại Bắc Kinh, tôi không còn cảm thấy khó chịu với lời dặn của mẹ nữa. Từ đó, tôi học cách nói ít đi, lắng nghe nhiều hơn. Tôi hiểu rằng không cần ai biết mình kiếm được bao nhiêu, chỉ cần biết mình đang sống có ý nghĩa. Sự khiêm nhường không phải là hạ thấp bản thân, mà là cách để giữ lòng mình bình an và giữ được sự tử tế giữa đời.
Hoặc