Có 700 triệu đồng tiền tiết kiệm và lương hữu 5 triệu đồng/tháng, cuộc sống về già đáng ra sẽ rất nhàn nhã, nhưng người đàn ông này lại nói rằng, ông chẳng có đủ tiền để mua nổi một bát mì, giá chỉ 7.000 đồng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cái bẫy hạnh phúc, nhàn nhã tuổi già
Đó là câu chuyện của ông Mã - một hưu trí ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Sau khi về hưu, ở tuổi 68, ông Mã đến sống với con trai mình. Ban đầu, ông sống một mình ở quê, nhưng con trai thuyết phục rằng ông đã lớn tuổi, cần có người chăm sóc. Dù không muốn làm đảo lộn cuộc sống và trở thành gánh nặng cho con trai, nhưng trước sự nhiệt tình của cậu con hiếu thảo, ông Mã cuối cùng cũng đồng ý.
Những tưởng rằng cuộc sống từ đây sẽ êm đẹp, ông Mã sẽ được hưởng tuổi già viên mãn bên con cháu. Ban đầu, con trai và con dâu đối xử với ông Mã rất tốt. Vài tháng sau đó, người con trai nói với ông rằng việc kinh doanh của anh đang gặp khó khăn và đứng trước nguy cơ phá sản. Ông Mã tưởng con trai sẽ xin mình hỗ trợ tiền, nhưng anh ta không làm vậy, anh chỉ hỏi cha mình có thể giúp tìm ra giải pháp nào được không?
Ông Mã nghĩ rằng đó là một sự gợi ý khéo léo, nên đã hỏi con trai mình: "Vậy cha có thể làm gì để giúp con? Con muốn giải quyết thế nào?". Anh con trai hỏi ông rằng cuộc sống hiện tại có ổn không? Ở cùng con cháu, ông có thấy vui không? Tất nhiên, câu trả lời của ông Mã là ông rất hạnh phúc với cuộc sống này. Tới lúc này, mục đích thực sự của anh con trai mới được tiết lộ: anh muốn ông Mã bán căn nhà ở quê để giúp đỡ tài chính cho anh, bởi nếu ông không giúp, toàn bộ sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ sụp đổ.
Là một người cha, tất nhiên, ông Mã không thể từ chối lời đề nghị này. Ông Mã vốn dĩ không muốn bán nhà bởi đó là sợi dây kết nối với quê hương, nhưng trước sự khẩn thiết của con trai, cuối cùng, ông cũng phải từ bỏ căn nhà kỉ niệm, cũng là tài sản cả đời tích cóp của mình. Đó chính là sai lầm đầu tiên.
Với số tiền bán nhà, công ty của người con trai đã được cứu. Công việc kinh doanh đột nhiên khởi sắc. Ông Mã vui khi có thể giúp được con trai mình. Không lâu sau, ông lại nghe tiếng cãi cọ của vợ chồng con trai, vấn đề chỉ xoay quanh tiền bạc. Hoá ra, sự khởi sắc chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong công ty của anh con trai đã là sự mục ruỗng khó cứu vãn. Vì thế, đó là một "hố đen" không đáy, ngốn sạch số tiền bán nhà của ông Mã.
Trong khi đó, căn nhà đang ở của vợ chồng con trai vẫn đang trong quá trình thế chấp. Nếu không thể trả được nợ cũ, căn nhà có thể bị đem ra đấu giá. Điều đó đồng nghĩa với việc không chỉ ông Mã mà cả vợ chồng con trai, cùng hai đứa cháu sẽ đối mặt với tình trạng vô gia cư. Hôm sau, con dâu ông Mã đã gặp riêng ông để kể hết sự tình. Cô nói rằng thật xấu hổ khi phải xin tiền hoặc làm phiền tới sự an hưởng tuổi già của ông, nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác.
Con dâu biết rằng ông Mã có một khoản tiền tiết kiệm, nên đã thuyết phục ông rút số tiền đó ra, và nó rằng: "Khoản tiền đó đối với cha chỉ là một dãy số, nhưng đối với chúng con, đó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Từ khi tới đây, cha chưa hề phải tiêu pha gì, tất cả đều là do chúng con chi trả". Không chỉ vậy, con dâu còn đánh trúng "điểm yếu chí mạng" của ông Mã: đó là các cháu nội của ông: nếu không có số tiền này, các cháu của ông có lẽ sẽ phải thôi học! Lúc này, ông Mã biết rằng mình không thể từ chối.
Ông Mã chỉ muốn cho con trai mượn một phần trong số 700 triệu tiền tiết kiệm, nhưng cuối cùng, vì những đứa cháu nội, ông đã mềm lòng và bàn giao toàn bộ số tiền cho vợ chồng con trai. Dù họ hứa sẽ trả lại ông khi có tiền, nhưng đó vẫn là sai lầm lớn thứ hai mà ông Mã mắc phải.
Vì điều kiện kinh tế, gia đình con trai cũng không thể tiếp tục thuê người giúp việc. Ông Mã là người nhàn rỗi nhất trong nhà. Bởi vậy, ông đảm nhiệm thêm việc dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu ăn và chăm sóc các cháu. Cuộc sống của ông Mã giờ đây, ngoài hạnh phúc ra còn có một cảm giác chán nản. Ngoại trừ tiền lương hưu 5 triệu đồng/tháng, ông không còn khoản thu nhập nào thêm. Nhưng dù sao đó cũng là tiền của ông.
Cái kết cay đắng và bài học để đời
Thế nhưng, chỉ một tháng sau khi đã lấy đi cả ngôi nhà và khoản tiền tiết kiệm của cha mình, con trai và con dâu của ông Mã lại cầm nốt cả thẻ lương của ông. Họ viện ra đủ lý do, cái nào nghe cũng vô cùng hợp lý, như: ông Mã đã già yếu, có thể sẽ làm mất thẻ ở đâu đó và họ sợ ông Mã sẽ bỏ về quê, nên phải cầm thẻ để ông không đi đâu cả. Khi nhìn lại tất cả, ông Mã nhận ra rằng, đúng là mình chẳng còn nơi nào để đi.
Một buổi sáng, ông Mã rất đói. Ông muốn các con làm bữa sáng cho mình, nhưng các con ông, giọng vẫn còn ngái ngủ, nói với ông rằng hiếm khi có ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, hãy để họ ngủ thêm và ông nên tự làm đồ ăn cho mình. Lúc đó đã là hơn 9h sáng và trong bếp không có món đồ gì có thể ăn được. Ông Mã phải ra ngoài mua gì đó để ăn. Đến lúc này, ông mới nhận ra rằng, mình chẳng có nổi một đồng trong túi, ngoại trừ chiếc điện thoại di động.
Thu thập tất cả đám tiền lẻ còn lại, ông chỉ có 5.000 đồng. Trong khi mì gói loại rẻ nhất bán trong cửa hàng tiện lợi gần đó cũng có giá là 7.000 đồng. Bây giờ, ông thậm chí còn không đủ tiền để ăn một gói mì. Đã từ có một ngôi nhà, một khoản tiết kiệm 700 triệu đồng và lương hưu 5 triệu đồng/tháng, nhưng giờ đây, ông Mã chẳng khác nào một người vô gia cư.
Câu chuyện của ông Mã là một ví dụ điển hình cho những người già trong xã hội hiện đại: "dốc ruột" vì con cháu, cuối cùng lại không thể tự lo cho thân mình. Bởi vậy, bài học rút ra là: cho dù con bạn có đối xử tốt với bạn đến đâu đi chăng nữa, ngay cả khi con bạn nói với bạn rằng nó đang gặp rắc rối. Bạn không thể giao tiền tiết kiệm và quỹ hưu trí của mình. Một khi giao những thứ này ra, bạn sẽ thấy mình không còn nơi nào để đi.
Đặc biệt là chính ngôi nhà của bạn. Nếu tôi có một ngôi nhà để ở, ít nhất bạn có thể quay về. Nếu bạn giống như ông Mã và bán căn nhà cũ của mình, bạn sẽ nhận ra rằng mình không còn lối thoát. Đến lúc đó thì đã quá muộn.
Hoặc