Dưới đây là chia sẻ của bà Lý Vạn Phúc (63 tuổi, Trung Quốc), được đăng tải trên trang mạng Sohu. Khi kể về cuộc sống trung niên sau khi nghỉ hưu của mình, bà mong muốn mang đến cái nhìn khác biệt, thể hiện tinh thần độc lập và tự chủ của một người phụ nữ ở làng quê.
"Tôi nhận ra, dù ở tuổi nào, hãy nghĩ cho bản thân đầu tiên. Bạn phải cân bằng trách nhiệm cuộc sống với nhu cầu và lợi ích cá nhân thì mới có thể tìm được sự bình yên thật sự", bà Lý khẳng định.
Trong làng, bà Lý Vạn Phúc là người phụ nữ lớn tuổi có cách nghỉ hưu khác biệt so với nhiều người khác. Ở tuổi U65, bà đã nghỉ hưu và trải qua cuộc sống sung túc. Sau khi ly hôn vài năm trước, bà hiện đang sống độc thân. Với mức lương hưu khoảng 3.500 NDT/tháng, tuy không cao so với nhiều người, nhưng bà cảm thấy cuộc sống ở quê không có nhiều chi phí tốn kém, do đó bà cảm thấy mãn nguyện.
Bà có một người con trai đã lập gia đình và tham gia đầu tư kinh doanh. Cả con trai và con dâu đều bận rộn, không có nhiều thời gian để chăm sóc con cái. Trước đây, hai con đã gọi điện ngỏ ý muốn đón bà lên thành phố sống cùng, nhằm tạo điều kiện cho gia đình đoàn tụ và giảm bớt việc đi lại thường xuyên từ thành phố về quê. Hơn nữa, các con cũng hy vọng bà có thể hỗ trợ trong việc chăm sóc cháu nhỏ đang độ tuổi đi mẫu giáo, chẳng hạn như những công việc đơn giản hàng ngày như đưa đón cháu đi học và về nhà.
Ở tuổi U65, bà đã nghỉ hưu nhưng được con cái nhờ vả lên thành phố sống chung để tiện chăm cháu, đỡ đần cho các con. Ảnh minh họa: Sohu
Sau một thời gian suy nghĩ, bà Lý đã gọi điện cho các con để từ chối lời mời lên thành phố sống cùng. Bà nhận thấy rằng nếp sống và môi trường ở thành phố thay đổi quá lớn, bà không chắc mình có thể thích nghi được. Ở tuổi của mình, bà không muốn rời xa chốn quen thuộc đã gắn bó suốt nửa đời người. Mặt khác, bà cũng không muốn sống quá gần gũi với con cháu, vì bà cảm thấy rằng không có nơi nào thoải mái như nhà của mình.
Dù các con chỉ nhờ bà đưa đón cháu đi học, nhưng bà lo ngại rằng nếu ở nhà cả ngày, bà sẽ không thể không tham gia vào việc nhà. Bà không muốn để mọi thứ diễn ra một cách hời hợt với những bữa ăn đơn giản nên nhất định sẽ dành thời gian đun nấu cẩn thận. Nếu con cái bận việc không có thời gian dọn dẹp, bà cũng không quen để nhà cửa bề bộn.
Nhưng đồng thời, nếu ôm đồm mọi việc, bà không tin rằng mình có đủ sức lực. Bà hiểu rằng việc can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của thế hệ trẻ còn có thể gây ra mâu thuẫn, làm rạn nứt tình cảm gia đình.
Vì vậy, bà bày tỏ sự thấu hiểu đối với những khó khăn của các con, nhưng đồng thời khuyến khích họ học cách tự lập và sắp xếp thời gian hợp lý hơn. Mỗi tháng, bà gửi thêm cho con trai 800 NDT như một món quà cho cháu trai, nhằm giúp các con chủ động thuê người chăm sóc hoặc gửi cháu cho cô giáo trông trẻ. Dù không hoàn toàn sẵn lòng tham gia chăm sóc cháu, bà vẫn hy vọng rằng sự hỗ trợ này sẽ giúp giảm bớt gánh nặng cho con trai và con dâu.
Như vậy, bà Lý Vạn Phúc tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian sống độc lập. Mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, nhưng bà không cần quan tâm đến cảm xúc của người khác và có thể tự do sắp xếp thời gian cho mình. Những ngày trời đẹp, bà thường đi dạo trong công viên. Nếu không, bà sẽ đến thư viện làng để đọc sách hoặc gặp gỡ những người bạn lớn tuổi xung quanh. Cuộc sống của bà, dù đơn giản, nhưng cũng đủ viên mãn.
Mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, nhưng bà không cần quan tâm đến cảm xúc của người khác và có thể tự do sắp xếp thời gian cho mình. Ảnh minh họa: Sohu
Khi được hỏi về quyết định ly hôn ở tuổi già, bà luôn mỉm cười và chia sẻ: "Tôi đã trải qua nửa đời trong một cuộc hôn nhân không mấy thành công. Khi còn trẻ, mọi người thường khuyên tôi nên nghĩ cho con cháu, và tôi đã làm như vậy. Giờ đây, khi con cháu đã lớn, họ không còn cần tôi lo lắng nữa, vậy tôi cũng nên nghĩ cho bản thân. Thay vì sống trong một tuổi già đầy tranh cãi về những chuyện lặt vặt và đau đầu, tôi thà chọn cuộc sống một mình. Tôi rất hài lòng với cuộc sống này."
Bà Lý Vạn Phúc thường chia sẻ với mọi người rằng sống một mình cũng có thể rất tuyệt vời. Bà cho rằng không cần phải dựa dẫm vào người khác, mà có thể sống tự do và hạnh phúc trong chính không gian của mình. Mỗi người đều có quyền lựa chọn lối sống cho bản thân. Bà cũng khuyên mọi người nên tận hưởng cuộc sống mà không đặt quá nhiều gánh nặng lên vai mình.
Con người sinh ra một mình và ra đi cũng sẽ một mình, vì vậy việc quen với sự đơn độc trong dòng chảy cuộc đời là điều hết sức bình thường. Đối với bà, cuộc sống độc thân mang lại sự thoải mái và tự do hơn rất nhiều. Khi nhìn xung quanh, bà nhận thấy hiếm ai trong độ tuổi của mình có thể sống thoải mái và thảnh thơi như vậy, điều này khiến bà càng trân trọng sự độc lập của mình hơn.
*Nguồn: Sohu
Hoặc