Mới đây, có người bất ngờ đăng bài vào nhóm bạn học đã lâu không hoạt động, muốn tổ chức một buổi họp lớp và kêu gọi những bạn học cũ nhiều năm không gặp hãy dành thời gian tham dự. Thật ngạc nhiên, rất ít người phản hồi. Một số chỉ nói vài lời rồi biến mất, còn lại không bao giờ xuất hiện. Cuộc trò chuyện nhóm lại trở về trạng thái im lìm, buổi họp lớp không bao giờ diễn ra. Không ai muốn biết người khác đang làm gì, cũng không ai muốn chia sẻ cuộc sống hiện tại của mình. Chính tôi cũng thế.
Sau mỗi lần họp lớp, tôi rời nhóm chat. Trước mỗi lần họp lớp, tôi trải qua cuộc chiến nội tâm dữ dội: Không đi thì tiếc nuối, tò mò. Đi thì sợ mình lạc lõng, sợ cuộc sống không như ý. Cuối cùng mới nhận ra: họp lớp không lung linh như tưởng tượng.

Ảnh minh họa
Năm ngoái, Dịch Kiệt từ Quảng Đông bay về họp lớp dịp Tết. Cô tưởng sẽ ôm vai bá cổ, cười vang kể chuyện xưa. Thực tế: chỉ còn so sánh và cạnh tranh. Tiêu chuẩn tham dự không còn là “có thời gian” mà là “có khả năng”. Người thành đạt thành trung tâm, nói nhà nói xe nói tiền, nhận tiếng cười và ánh mắt ngưỡng mộ. Người bình thường ngồi góc bàn, như soi gương thấy rõ thăng trầm của chính mình.
Khi lớn lên, mọi người béo hơn, nhiều nếp nhăn hơn, ví mỏng hơn, tóc bạc hoặc rụng. Ở trường, chỗ ngồi xếp theo điểm số và chiều cao; sau tốt nghiệp, chỗ ngồi xếp theo tài sản và địa vị. Bàn công chức trao đổi kinh nghiệm thăng tiến. Bàn doanh nhân cụng ly khoe doanh thu. Bàn làm nhân viên than lương thấp, áp lực cao. Bàn thất nghiệp nhìn nhau, mắt trống rỗng.
Chuyện xưa kể vài câu cho vui, rồi lập tức chuyển sang nhà, con, tiền. Dịch Kiệt đã kết hôn, nhưng “ba cái lớn” vẫn dậm chân tại chỗ. Cô không chen nổi vào câu chuyện, chỉ còn biết lắng nghe. Suốt buổi, cô ngồi góc tường, nghe người khác sống tốt ra sao, con học trường top, học thêm 5–6 lớp. Bàn tay thời gian chỉ trừng phạt riêng cô. Một buổi họp lớp đổi lấy một đêm thở dài.
Sau buổi gặp, cô suy nghĩ rất lâu rồi rời nhóm. Đằng sau quyết định ấy là sự mong manh của cảm xúc và nỗi bất lực trước sự so sánh.
Sau khi lăn lộn xã hội, chúng ta không còn ngây thơ như thời sinh viên. Ngày xưa tin “anh hùng xuất thiếu niên”, chỉ cần cố gắng là sẽ thành công. Bước vào đời mới biết: không thoát nghèo ở tuổi 40 mới là bình thường. Sự quan tâm thuần khiết chỉ còn là lý tưởng; thực tế hỗn loạn mới là tuổi trung niên.
Tương tác xã hội của người lớn có hạn. Vương Lan, 43 tuổi, nhận ra họp lớp từng dễ tổ chức giờ không còn possible. Khi nhóm kêu gọi, cô gõ tên mình rồi lại xóa. 45 bạn, chỉ 13 người xác nhận. Hỏi bạn thân, câu trả lời chỉ hai chữ: “Bận”.
Trung niên là bận hoặc sắp bận: Con trai sắp thi cấp 3, con gái mới vào mẫu giáo. Chồng không có thưởng Tết, lo bị sa thải. Mẹ chồng gãy chân, cần thay phiên chăm. Bài vở con cái không được nghỉ Tết. Thăm họ hàng, nấu cỗ, lo toan lớn nhỏ… cô không đi được, cũng không nên đi.
Khi lớn, ta học cách lọc: Đơn giản hóa cuộc sống, ưu tiên việc quan trọng, dùng thời gian ít ỏi cho gia đình và 2–3 người bạn thân.
Ai đó từng nói: “Nếu lớp có bác sĩ trưởng khoa, hãy bò đến họp lớp – không vì bạn thì vì con.” Họp lớp là lối tắt mở rộng nguồn lực: thông tin nội bộ, việc nhẹ lương cao, hỗ trợ học hành cho con. Nhưng thực tế: 90% người đi với mục tiêu “kết nối” ra về tay trắng. Vì ai cũng đang… tìm nguồn lực từ bạn.
Trao đổi lợi ích chỉ thành công khi bạn hữu ích trong mắt người khác. Người chào đón nồng nhiệt tối nay, sáng mai đã lặn. Người từng không thân bỗng nhắn tin nhờ vả. Mối quan hệ thật không sinh ra từ 3 tiếng ăn nhậu. Nó cần thời gian và hành động.
Trong đời, chỉ cần 2–3 tri kỷ: Rảnh thì ở bên. Bận thì lo cho. Khó thì đỡ đần. Bình thường thì chúc phúc. Ba người ấy hơn cả ngàn cái gật đầu xã giao.

Tránh giao lưu vô nghĩa, dành thời gian cho chính mình. Rời vòng tròn không phù hợp, tập trung nâng cấp năng lực và sức mạnh tinh thần. Sống nửa đời người, ai tỉnh táo đều hiểu: Học cách bình yên một mình trong thế giới phức tạp là kỹ năng tối thượng. Khi ở một mình, ta tự nhiên thấu hiểu, nhìn thấu, buông bỏ. Lúc ấy, ta dồn toàn bộ năng lượng cho điều ý nghĩa, gạt phiền não, nâng chất lượng sống.
Dĩ nhiên, lùi một bước không có nghĩa cắt đứt mọi tương tác. Họp lớp với người này là nỗi đau, với người kia là liều thuốc tinh thần. Có người né như né dịch, có người tìm lại tình bạn chân thành.
Nhưng dù đi hay không, hãy nhớ một điều: Quá khứ là quá khứ. Đừng chìm đắm, đừng so sánh triền miên. Buông tay quá khứ, sống tốt hiện tại.
Mỗi giai đoạn, sẽ có người dần rời xa. Cảm ơn những người từng đồng hành. Cảm ơn bạn và tôi – vẫn đang đồng hành cùng chính mình.
Hạnh phúc đời này chỉ đến từ bên trong.
Bạn còn đi họp lớp không? Câu trả lời không quan trọng. Quan trọng là hôm nay, bạn đã nạp đủ pin để yêu thương bản thân chưa?
Nếu chưa, hãy về nhà, pha ly trà, mở bài nhạc cũ, và mỉm cười. Đó mới là buổi gặp gỡ đẹp nhất đời mình.
Theo Aboluowang





Hoặc