Thấy chồng nghèo nuôi lợn nấu cả mâm cỗ toàn đồ Tây, vợ lên mạng tìm hiểu thì tìm ra sự thật "cứng họng"

Admin

10/09/2025 20:02

Ai mà ngờ được...

Mùa đông ở thôn Hà Lạc lạnh đến thấu xương. Trời vừa sang tháng Chạp, gió bấc rít qua khe cửa gỗ, thổi bay lớp rơm vùi chuồng lợn. Trong căn nhà nhỏ cuối xóm, nơi mà ai đi ngang cũng ngửi thấy mùi cám trộn bã rượu, vợ chồng Lâm Phàm – Triệu Yến vẫn sống yên lặng như bao hộ dân nghèo khác.

Lâm Phàm vốn nổi tiếng trong làng chỉ vì một điều: nghèo đến mức chỉ nuôi lợn mà cũng chẳng có tiền xây chuồng tử tế. Người ta bảo, cưới anh chẳng khác gì ôm lấy khổ. Triệu Yến năm đó vừa hai mươi ba, da trắng, mắt sáng, nhiều người theo đuổi. Vậy mà cô bỏ ngoài tai mọi lời khuyên, dứt khoát lấy anh chàng lầm lì, quần áo lúc nào cũng ám mùi cám heo ấy.

Cô chỉ nghĩ đơn giản: người đàn ông chăm chỉ, hiền lành, dẫu nghèo cũng có thể cùng mình gây dựng. Nhưng rồi, đêm đông ấy, một chuyện xảy ra khiến lòng cô hoàn toàn chấn động.

Thấy chồng nghèo nuôi lợn nấu cả mâm cỗ toàn đồ Tây, vợ lên mạng tìm hiểu thì tìm ra sự thật "cứng họng"- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Mâm cỗ kỳ lạ trong căn nhà nghèo

Sáng hôm đó, trời rét căm căm, sương mù dày đến mức người đi trước mười bước cũng mờ mịt. Triệu Yến trở về từ nhà mẹ đẻ, vừa bước vào sân đã nghe mùi thơm lạ lẫm, khác hẳn mùi thịt kho, cá chiên thường thấy ở vùng quê.

Trong gian bếp vốn chỉ có cái bếp than tổ ong và vài chiếc nồi nhôm sứt, giờ đây bày ra cả một bàn dài, trên đó là những món ăn cô chưa từng thấy bao giờ: súp kem bí đỏ thơm ngậy, thịt bò bít tết nướng vàng ruộm, cá hồi áp chảo với sốt chanh dây, thậm chí có cả một chiếc bánh tiramisu tinh xảo.

Cô chết lặng.

Chồng mình – một gã nông dân quanh năm chỉ biết thái rau cho lợn, cớ sao lại nấu được cả mâm cỗ Tây?

Nghe tiếng động, Lâm Phàm từ bếp bước ra, tay còn cầm chiếc khăn trắng vắt gọn trên vai, động tác lau dao kéo thuần thục như một đầu bếp chuyên nghiệp. Nhìn thấy vợ, anh chỉ cười nhạt:

"Em về rồi à? Ăn thử đi."

Triệu Yến ngồi phịch xuống ghế, tim đập thình thịch. Cô nếm một miếng súp, vị ngọt béo lan khắp đầu lưỡi, không khác gì hương vị ở những nhà hàng sang trọng trên thành phố mà cô từng được ăn trong lần dự tiệc công ty.

Trong thoáng chốc, một sự nghi hoặc dấy lên: Rốt cuộc, người đàn ông này từng sống cuộc đời thế nào?

Cuộc tìm kiếm từ trên mạng ra đời thực

Tối ấy, sau khi chồng đã ngủ, Triệu Yến không sao chợp mắt. Cảnh tượng ban ngày cứ ám ảnh trong đầu. Người ta nghèo đến mức mấy trăm tệ cũng phải xoay sở, vậy mà anh lại nấu được một bàn tiệc Tây, từng chi tiết, từng kỹ thuật đều hoàn hảo. Điều đó không thể nào do tự học.

Cô mở máy tính cũ, gõ tên chồng vào ô tìm kiếm. Ban đầu chẳng có gì. Nhưng khi thử kết hợp thêm từ "ẩm thực", một trang báo cũ hiện ra.

Bức ảnh khiến cô sững sờ: Lâm Phàm, trẻ trung hơn bây giờ, mặc áo đầu bếp trắng, đứng trên bục nhận giải thưởng cuộc thi nấu ăn quốc tế tại Thượng Hải. Dòng chữ dưới ảnh ghi rõ: "Thiên tài ẩm thực Lâm Phàm – bếp trưởng trẻ nhất nhà hàng Michelin...".

Tay cô run lên, con chuột rơi xuống đất. Trong lòng dấy lên một cơn sóng hỗn loạn: chồng mình – kẻ mà thiên hạ cười chê vì nghèo khổ – hóa ra từng là một đầu bếp khét tiếng?

Ngày hôm sau, Triệu Yến không kìm được, hỏi thẳng. Ban đầu Lâm Phàm im lặng, gương mặt tối sầm. Nhưng thấy vợ kiên trì, cuối cùng anh thở dài, kể lại:

Anh sinh ra trong gia đình nghèo, từ nhỏ đã theo mẹ rửa bát ở quán ăn. Nhờ có vị giác khác thường, mới mười tám tuổi đã được nhận vào học ở trường ẩm thực danh tiếng. Sau nhiều năm khổ luyện, anh trở thành bếp trưởng của một nhà hàng nổi tiếng, từng đứng dưới ánh đèn rực rỡ, được cả giới ẩm thực kính nể.

Nhưng năm hai mươi lăm tuổi, một vụ tai nạn xảy ra: trong một buổi tiệc quan trọng, món ăn của anh khiến khách hàng ngộ độc. Thực khách suýt mất mạng, cả nhà hàng lao đao. Anh bị coi là người chịu trách nhiệm, sự nghiệp tiêu tan, bạn bè quay lưng. Đau khổ tột cùng, anh bỏ thành phố, về quê nuôi lợn, giấu đi thân phận.

Triệu Yến nghe xong, lòng cuộn trào đủ loại cảm xúc: thương xót, hoang mang, cả phẫn nộ vì anh đã giấu mình suốt thời gian qua.

Cô tưởng mọi chuyện dừng ở đó. Nhưng một tuần sau, có một chiếc xe sang đỗ trước cổng. Một người đàn ông mặc vest bước xuống, cung kính chào Lâm Phàm:

"Thưa bếp trưởng, chúng tôi tìm anh đã lâu. Chủ tịch muốn mời anh quay lại."

Người đàn ông đưa ra một tập hồ sơ. Triệu Yến tò mò mở ra xem, phát hiện toàn bộ chứng cứ cho thấy năm xưa anh bị hãm hại bởi một đồng nghiệp ghen ghét. Tất cả đã được làm sáng tỏ.

Đêm đó, trong căn nhà tối tăm, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau. Lâm Phàm lặng lẽ nói:

"Anh vốn định cả đời này sống an phận, nuôi lợn cùng em. Nhưng số phận không để anh yên."

Ánh mắt anh sâu hun hút, như chứa đựng vô vàn bí mật chưa được kể.

Triệu Yến ôm chặt chồng. Cô chợt hiểu, nghèo khổ chỉ là lớp vỏ che đậy, còn bên trong anh là cả một quá khứ huy hoàng, cũng là vết thương chưa bao giờ lành.

Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn thấy mình lấy nhầm chồng, mà như được trời ban cho một cơ hội khác: trở thành bạn đồng hành trong hành trình tái sinh của anh.

Ngoài kia, gió bấc vẫn thổi, chuồng lợn vẫn bốc mùi ngai ngái. Nhưng trên bàn ăn, mâm cỗ Tây lấp lánh ánh nến, như một minh chứng: số phận có thể lắt léo, cuộc đời có thể xô đẩy, nhưng con người, nếu kiên định với đam mê và tình yêu, sẽ chẳng bao giờ thực sự gục ngã.