*Bài viết dưới đây là chia sẻ của tác giả Vương Phương được đăng tải trên nền tảng Sohu (Trung Quốc).
Manh mối hé lộ từ một cuộc gọi bất ngờ
Tôi vẫn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó. Từ Singapore, tôi run run hỏi bố qua điện thoại:
“Bố, 2 năm nay con gửi về 300.000 NDT (hơn 1,1 tỷ đồng) chắc đủ để xây nhà rồi chứ ạ?”
Bố tôi nghe vậy ngạc nhiên đáp: “Tiền gì? Bố chưa nhận được đồng nào của con cả.”
Nghe câu ấy, toàn thân tôi lạnh toát. Hai năm qua, tôi làm phục vụ trong một nhà hàng Trung Quốc ở Singapore. Ngần ấy thời gian, tôi đã tích góp gần 300.000 NDT – con số mà trước đây một cô gái nông thôn như tôi chưa từng dám nghĩ tới. Mỗi tháng tôi đều chuyển từng khoản về tài khoản của bố và cẩn thận lưu lại mọi giao dịch. Vậy mà giờ đây, bố lại nói ông chưa từng nhận được một đồng.
Tôi tưởng bố đang đùa nên hỏi thêm một lần nữa, thế nhưng ông vẫn kiên quyết: “Thật đấy, bố không nhận được.”
Tôi mở lại danh sách chuyển khoản trên ứng dụng ngân hàng. Từng giao dịch đều hiển thị “thành công”, thông tin người nhận khớp hoàn toàn với thông tin của bố tôi. Vậy tiền đã chạy đi đâu?
Hôm sau, tôi lập tức đặt vé máy bay về nước, quyết tìm cho ra sự thật. Vừa về đến nhà, tôi cùng bố mẹ ra ngân hàng kiểm tra sao kê. Sau khi kiểm tra, tôi sững người khi phát hiện tiền vẫn về đúng tài khoản của bố, nhưng bị rút sạch chỉ sau đó vài giờ. Không những vậy, tất cả các giao dịch rút tiền đều diễn ra vào lúc nửa đêm.
Nhân viên ngân hàng thấy vậy thì gợi ý: “Muốn biết ai rút tiền, chỉ còn cách xem lại camera ở cây ATM.”
Cuộc điều tra hé lộ sự thật
Sau khi kiểm tra camera, chúng tôi phát hiện vào thời điểm tiền bị rút đi, có một người đàn ông thường xuất hiện ở máy ATM của ngân hàng. Anh ta nhập mật khẩu rất thành thục rồi rút sạch tiền, động tác thuần thục đến mức khó tin. Rõ ràng người này biết mật khẩu của bố tôi.
Sau khi loại trừ những người trong nhà, tôi nghĩ ngay đến vài người họ hàng từng mượn thẻ ATM của bố để rút tiền. Tuy nhiên, ai cũng phủ nhận, khiến lòng tôi càng rối như tơ vò. Nếu không phải người ngoài, vậy còn ai có thể làm chuyện đó?
Tôi quay lại ngân hàng, đề nghị phóng to từng đoạn video. Dù hình ảnh khá mờ nhưng người đàn ông trong video có một đặc điểm khiến tôi chú ý: dáng đi hơi khập khiễng, bước chân nghiêng nhẹ sang phải. Đó chính là đặc điểm không thể nhầm lẫn của cậu ruột tôi sau khi bị tai nạn vài năm trước. Khoảnh khắc phát hiện ra sự thật, cả nhà tôi như chết lặng.

Ảnh minh hoạ: Internet
Tôi nhớ lại những sự thay đổi của cậu trong 2 năm qua: bỗng dưng mua xe mới, mấy dịp lễ Tết còn bao cả nhà đi ăn nhà hàng sang trọng. Khi ấy, ai cũng mừng cho cậu vì tưởng việc kinh doanh đã khấm khá hơn. Nhưng giờ nhìn lại, từng đồng cậu tiêu xài phóng tay có thể chính là tiền của tôi.
Sau khi lưu lại toàn bộ bằng chứng từ ngân hàng, chúng tôi lái xe đến nhà cậu. Vừa mở cửa, cậu vẫn tươi cười chào đón chúng tôi như chẳng có chuyện gì. Càng nhìn sự thân mật ấy, lòng tôi càng quặn lại.
Chúng tôi đặt trước mặt cậu bảng sao kê và ảnh từ camera. Khi nhìn kỹ những tấm ảnh, sắc mặt cậu trắng bệch. Căn phòng chìm vào im lặng. Mấy phút sau, cậu khuỵu xuống, bật khóc. Cậu thừa nhận đã lấy toàn bộ số tiền tôi gửi cho bố vì làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, bị chủ nợ đe dọa.
“Ban đầu, cậu chỉ định rút ít, rồi sẽ trả lại… Nhưng càng lún càng sâu…” – cậu nghẹn giọng.
Hoá ra, hai năm trước bố tôi từng bị ốm phải nhập viện và nhờ cậu đi rút tiền để thanh toán viện phí. Khi ấy, bố đưa thẻ ATM cho cậu giữ tạm. Vì tuổi cao hay quên, sau khi xuất viện bố nghĩ mình đã nhận lại thẻ, trong khi thực tế nó vẫn nằm trong ví của cậu. Tôi lại gửi tiền về trong âm thầm, không nói rõ cho bố mẹ nên họ cũng không hề phát hiện ra điều bất thường.
Những năm tôi đi làm xa, cậu thường ghé nhà, hỏi han chuyện tôi ở Singapore, còn khen tôi biết lo cho bố mẹ. Giờ nghĩ lại, những lời quan tâm ấy hoá ra chỉ nhắm vào số tiền tôi gửi về. Tôi hiểu cậu bế tắc, nhưng không thể chấp nhận việc cậu đánh đổi niềm tin của cả gia đình như vậy.
Khi mẹ tôi hỏi: “Tiền của nó, cậu định bao giờ trả?”, cậu chỉ biết gục đầu: “Em không có tiền… có lẽ sẽ trả dần”. Nhưng “trả dần đến bao giờ thì cậu tôi không có câu trả lời.
Cuộc nói chuyện kết thúc mà không có phương án. Nếu tôi báo công an, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng nếu không báo, tôi có thể sẽ không bao giờ lấy lại được số tiền đó. Cả đêm hôm ấy, tôi gần như thức trắng. Đó không chỉ là mất mát vật chất, mà còn là nỗi đau bị người thân phản bội.
Hôm sau, tôi quay lại nhà cậu, mang theo tờ cam kết trả nợ tôi tự soạn: 300.000 NDT trả trong 3 năm, mỗi năm 100.000 NDT. Nếu quá hạn, cậu sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cậu tôi miễn cưỡng ký vào tờ giấy đó rồi bán xe và đưa tôi trước một phần.
Tôi nhận tiền mà lòng nặng trĩu. Sau tất cả, tôi hiểu một điều: sự chủ quan trong quản lý tiền bạc chính là cánh cửa dẫn đến sai lầm và tổn thương. Trước áp lực vật chất, bất kỳ ai cũng có thể đánh mất sự tử tế. Vì vậy, hãy tự bảo quản tốt tài sản của mình, đừng để người khác có cơ hội lợi dụng.
(Theo Sohu)





Hoặc