Con cái thành công luôn là niềm hạnh phúc vô bờ của mọi bậc làm cha mẹ. Với ông Vương Thuận Nghiêm, một nông dân nghèo ở Hồ Nam (Trung Quốc), niềm vui ấy càng thêm quý giá khi cô con gái Vương Lệ đạt 678 điểm trong kỳ thi đại học - con số thuộc hàng cao nhất làng từ trước đến nay. Đằng sau thành tích đó là cả một hành trình đầy gian nan, bởi gia cảnh nhà ông vốn đã chồng chất khó khăn.
Ba năm trước, ông Vương trải qua một ca phẫu thuật lớn, toàn bộ tiền tích góp trong nhà đều tiêu tán hết. Từ ngày ấy, sức khỏe ông suy sụp, không thể gánh vác việc nặng, gánh nặng mưu sinh dồn cả lên vai người vợ. Dẫu vậy, ông bà vẫn cố xoay xở đủ công việc vặt, chỉ mong dành dụm được chút ít để con gái vào đại học.
Nhìn cha mẹ vất vả, Vương Lệ nhiều lần bật khóc. Thậm chí cô từng nghĩ sẽ bỏ học, đi theo anh họ lên thành phố làm công nhân để đỡ đần gia đình. Nhưng ông Vương đã gạt phắt suy nghĩ ấy. Ông khẳng định chắc nịch: “Con phải đi học. Chỉ có học hành mới giúp con thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn nghèo khó này”.

Con gái của ông giành được điểm số cao ngất ngưởng. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, trong lúc học phí vẫn chưa kịp lo đủ, một nỗi lo khác lại ập đến. Một ngày kia, sau khi ông Vương làm ruộng về, trưởng làng họ Lưu đã đứng chờ sẵn ở cổng. Ông Lưu nói: “Con gái cậu thi được điểm cao thế, sao không thấy động tĩnh gì? Theo lệ làng mình, phải làm tiệc lớn đãi dân chứ!”. Ông Vương nghe mà chỉ biết cười gượng: “Nhà tôi còn chưa lo nổi học phí cho con, tiệc tùng sao kham nổi… Cho tôi thêm hai ngày suy nghĩ được không?”.
Thực ra, ngôi làng này từ bao đời nay đều có tục lệ: nhà nào có con đỗ đại học thì nhất định phải mở tiệc mừng. Điểm càng cao, tiệc càng phải hoành tráng. Với kết quả 678 điểm, tiệc mừng Vương Lệ ít nhất phải 30 mâm cỗ. Ông Vương tính toán, tiền bán dưa hấu mấy tháng qua cùng một con lợn vừa bán, may ra chỉ đủ gom học phí, giờ lại thêm khoản đãi tiệc thì biết xoay đâu. Nhưng vì đã lỡ hứa sẽ trả lời trong 2 ngày, ông đành cắn răng lấy số tiền dành cho học phí để đặt tiệc, tự nhủ sẽ tìm cách bù sau.
Sáng sớm hôm sau, vài thanh niên trong làng chủ động tìm đến, nói sẽ giúp ông chuẩn bị. Ông xúc động lắm, run run mở gói vải nhỏ cất giữ tiền bán dưa bấy lâu, lấy ra 5.000 tệ (khoảng 17 triệu đồng) giao cho người phụ trách bếp núc. Thấy vậy, người này còn khuyên ông lên núi hái ít rau dại cho đỡ tốn kém. Bất ngờ thay, chiều hôm đó nhóm người quay lại báo tin vui: họ chỉ tiêu hết hơn 3.000 tệ (khoảng 10 triệu đồng) vì chủ quầy nguyên liệu bán hàng với giá gốc, khi biết đó là tiệc mừng con đỗ đại học. Tin ấy khiến ông Vương vừa mừng vừa nghẹn ngào.
Đúng trưa hôm sau, bữa tiệc bắt đầu. Dân làng nườm nượp kéo đến, ai nấy đều hớn hở nhưng hầu hết chẳng ai mang theo quà cáp. Ông Vương chỉ biết ngồi một góc, lặng lẽ uống rượu trắng, ngoài mặt vẫn niềm nở tiếp khách nhưng trong lòng dấy lên chút chua xót.
Rồi đến cuối buổi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Trưởng làng đứng dậy, ra hiệu cho cả hội trường im lặng: “Gia đình anh Vương có con đỗ đại học, đó là niềm tự hào không chỉ của riêng họ mà của cả làng. Nhưng ai cũng biết nhà anh còn nhiều khó khăn. Bà con ta đã bàn bạc, gom góp được một chút tấm lòng. Đây là 30.000 tệ (hơn 100 triệu đồng), mong anh nhận lấy để lo cho cháu nhập học”.

Ông bố nhận cái kết khiến bản thân bật khóc. (Ảnh minh họa)
Cả hội trường vỗ tay vang dội. Ông Vương lặng người, tay run rẩy nhận phong bì đỏ dày cộp mà không cất nổi lời cảm ơn, chỉ để mặc nước mắt tuôn rơi. Ngẩng đầu nhìn bầu trời với đàn chim tung cánh, ông cảm nhận rõ ràng đằng sau vẻ ngoài chất phác của người làng là cả một tấm lòng bao dung, ấm áp.
Nhờ khoản tiền ấy, con gái ông sẽ yên tâm bước vào cánh cổng đại học, nuôi hy vọng đổi thay số phận. Và chắc chắn, khi Vương Lệ thành công, cô sẽ quay về để đền đáp tình nghĩa sâu nặng mà dân làng đã dành cho gia đình mình.
Theo Sohu
Hoặc