Bài viết là lời tâm sự của cụ bà 69 tuổi, sống tại Vũ Hán (Trung Quốc). Câu chuyện của bà sau khi chia sẻ trên Toutiao đã nhận được sự quan tâm của mọi người.
***
Tôi tên là Jiang Xiumei, 69 tuổi và là giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu. Tôi đã dạy học 40 năm, tạo nên nhiều học sinh thành công sau này. Các em dù khôn lớn, công tác ở nhiều tỉnh thành khác nhau nhưng cứ dịp lễ Tết lại về thăm tôi. Sự kính trọng của học sinh cũ là tài sản lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi có một người con trai tên là Giang Minh, đã lập gia đình và có 2 con. Con dâu tôi là Lưu Hồng Hà, là viên chức nhà nước. Mùa đông năm ngoái, tôi đã chuyển từ ngôi nhà cũ ở ngoại ô đến sống cùng các con, và điều kiện sống của tôi đã thay đổi đáng kể.
Con dâu thường dậy lúc 5 giờ sáng để nấu cháo kê với táo tàu, kỷ tử và hạt óc chó cho tôi. Con còn chuẩn bị hộp cơm giữ nhiệt cho buổi trưa với món ăn tôi thích. Trước khi đi ngủ, con sẽ pha cho tôi một cốc sữa ấm.
Còn con trai thì hay cùng tôi đi dạo ở công viên mỗi tối. Con còn động viên tôi tham gia học khiêu vũ, tập yoga,... để duy trì sức khoẻ tốt. Con dâu cẩn thận ghi lại huyết áp, lượng đường trong máu của tôi vào một cuốn sổ tay. Tôi vô cùng cảm động trước sự hiểu thảo của con trai, con dâu.

Lương hưu của tôi được khoảng 18 triệu đồng/tháng, một số tiền không quá nhiều nhưng đủ trang trải cuộc sống. Tôi cũng dành phần nửa đưa cho các con để lo chi phí sinh hoạt. Số tiền còn lại, tôi cất đi để phòng ngừa ốm đau, thỉnh thoảng thưởng cho các cháu.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua nhưng tôi không hạnh phúc mà cảm thấy bức bối, ngột ngạt. Tôi nhớ ngôi nhà nhỏ đơn sơ ở quê, nhớ tiếng chuông gió kêu leng keng đầu hè, nhớ mùi lúa chín thơm thoảng trên đường đi, mùi khói bếp ngai ngái khắp gian nhà. Tôi nhớ cả tiếng máy khâu khi xưa mỗi tối vang lên đến tận đêm khuya. Trước đây để nuôi con ăn học, ngoài giờ dạy, tôi còn làm thêm may vá, sửa chữa quần áo.
Quyết định về quê sống an yên
Có lẽ do không hợp với môi trường ở thành phố nên tôi thường mệt mỏi, buồn bực. Nhiều lần đề nghị với các con rằng tôi sẽ về quê, nhưng cả con trai và con dâu đều lên tiếng phản đối. Các con cho rằng về quê sống một mình rất nguy hiểm khi ốm đau, bệnh tật hoặc xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Thế nhưng tôi đã quyết rồi, tối hôm đó đợi các con đi ngủ, tôi đem hành lý đơn giản ra bến xe về quê. Tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo, một tách trà, tấm ảnh cả gia đình. Không phải tôi không yêu con trai và con dâu, tôi chỉ muốn tìm lại chính mình.

Trước khi đi, tôi để lại một tờ giấy trên bàn: "Mẹ chỉ muốn ở một mình, đừng lo lắng. Mẹ đã mang theo chìa khóa và sẽ quay lại gặp các con thời gian sau". Trong 70 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi "đào tẩu" như thế này. Tôi cảm thấy lo lắng nhưng cũng thầm phấn khích.
Thấy tôi về, chị Vương hàng xóm vui mừng khôn xiết. Chị ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi đột nhiên xuất hiện đến nỗi cười không ngớt. Chị Vương vừa pha trà, vừa tâm tình hỏi tôi chuyện ở thành phố, về công việc, chuyện học hành của con cháu tôi.
Tôi mỉm cười chia sẻ: "Các con đều hiếu thảo, nhưng có lẽ tôi không thể rời mảnh đất chôn rau cắt rốn, lập nghiệp của mình. Càng cuối đời, mẹ càng muốn tìm về cội nguồn, ở nơi khác, tôi thấy không thoải mái bằng".
Con trai và con dâu gọi điện liên tục trong ngày đầu tôi về quê nhưng tôi chỉ nói: "Hãy tôn trọng quyết định của mẹ". Và các con cũng hiểu được mong cầu của tôi.
Những ngày tiếp theo, tôi dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi để sửa lại nhà cửa, cải tạo vườn rau, mua con giống, cây giống. Chiều chiều, tôi sẽ ra chợ mua đồ, còn buổi tối, tôi nấu ăn đơn giản rồi pha nước ngâm chân trước khi đi ngủ. Tôi ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ, nhìn bầu trời dần tối ngoài cửa sổ, cảm thấy rất thoải mái. Tôi còn trồng thêm hoa ở ban công để mang đến nguồn năng lượng tích cực.

Thật bất ngờ, con trai tôi đã đến thăm tôi chỉ một tuần sau khi tôi về quê. Con hơi tức giận và trách hờn tôi. Nhưng khi nhìn thấy cuộc sống của tôi ổn định, con đã yên tâm. Con cũng hiểu ra, tôi về quê không phải vì giận các con điều gì.
"Mỗi người đều có một cách sống riêng. Con cứ về đi, thỉnh thoảng đưa các cháu về thăm mẹ là được", tôi nhẹ nhàng nói.
Trước khi đi, con trai tôi đã cẩn thận kiểm tra lại ngôi nhà một lần nữa để đảm bảo an toàn trước khi rời đi. Nhìn bóng lưng của con, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Đứa trẻ mà tôi đã vất vả nuôi dưỡng này giờ đã học được cách tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
Theo Toutiao
Hoặc