1. Khoản đầu tiên: Những chi phí “cho tiện” nhưng thực ra chẳng cần thiết
Tôi từng rất dễ chi cho những thứ “nhỏ mà tiện”:

- Mua cà phê mang đi mỗi sáng: 45.000 đồng × 25 ngày = 1.125.000 đồng/tháng.
- Đặt đồ ăn trưa thay vì tự mang cơm: 60.000 đồng × 20 ngày = 1.200.000 đồng/tháng.
- Thỉnh thoảng đặt thêm vài món “cho đỡ buồn miệng”: trung bình 300.000 đồng/tháng.
Cộng lại, riêng nhóm “tiện lợi” này ngốn hơn 2,5 triệu/tháng, tức gần 30 triệu/năm. Đó là mức lãi tương đương gửi 300 triệu trong ngân hàng!
Và điều đáng nói là – tôi không hề cảm thấy sung sướng hơn khi tiêu khoản tiền đó. Tôi chỉ “quen tay”, giống như thói quen tiêu để xoa dịu mệt mỏi.
Từ ngày cắt bớt:
- Tôi mua cà phê gói pha sẵn, chỉ 400.000/tháng.
- Tự chuẩn bị bữa trưa, vừa lành mạnh, vừa tiết kiệm.
Sau 6 tháng, ví tôi dư gần 15 triệu đồng – và tôi mới nhận ra: nhiều khi không phải mình không kiếm được tiền, mà vì tiền bị rò rỉ ở những chỗ mình không để ý.
2. Khoản thứ hai: Chi cho “thói quen xã giao” không cần thiết
Khoản này tôi từng ngại cắt nhất – vì nó liên quan đến quan hệ. Mỗi tháng, tôi đều “đi cafe với bạn”, “liên hoan cơ quan”, “mừng sinh nhật đồng nghiệp”… tưởng ít, nhưng khi ghi lại, tổng chi trung bình 1,5 – 2 triệu đồng/tháng.
Tôi bắt đầu hỏi bản thân:
“Nếu không đi, tình cảm có thật sự thay đổi không?” - Câu trả lời là: không nhiều.
Tôi chọn cách tinh giản:
- Chỉ đi những buổi thật sự ý nghĩa.
- Mừng sinh nhật bằng tin nhắn và lời chúc thay vì phong bì.
- Với bạn thân, chuyển sang hẹn ăn sáng hoặc dạo công viên, ít tốn kém mà gần gũi hơn.
Kết quả, khoản “xã giao nhẹ” 2 triệu mỗi tháng biến mất. Tôi để riêng tiền đó vào phong bì “Quỹ tương lai” – 12 tháng sau, con số là 24 triệu đồng, và tôi thấy mình giữ được cả tiền lẫn mối quan hệ.

3. Khi tôi cộng lại – con số khiến chính tôi ngạc nhiên
Sau 1 năm, tôi làm một phép tính đơn giản:
Khoản chi bị cắt | Trước khi cắt (đồng/tháng) | Sau khi cắt (đồng/tháng) | Tiết kiệm/tháng | Tiết kiệm/năm |
---|---|---|---|---|
Chi phí “cho tiện” | 2.500.000 | 700.000 | 1.800.000 | 21.600.000 |
Chi phí “xã giao” | 2.000.000 | 500.000 | 1.500.000 | 18.000.000 |
Tổng | – | – | 3.300.000 | 39.600.000 (~40 triệu) |
Số tiền đó nếu tôi gửi ngân hàng lãi 5%/năm, tôi chỉ được khoảng 15 triệu tiền lãi. Nhưng nhờ tự “giảm rò rỉ” trong chi tiêu, tôi để dành được gấp đôi số đó.
4. Điều tôi học được: Tiết kiệm không phải nhịn, mà là tỉnh táo
Trước đây tôi từng nghĩ tiết kiệm là phải chịu thiệt, là “sống khổ đi”. Nhưng thực ra, cắt đi thứ vô ích chính là cách sống thoải mái hơn.
Khi bỏ được hai khoản tiêu “cho vui”, tôi mới thấy thời gian và tinh thần cũng nhẹ hơn:
- Không phải nghĩ “hôm nay đi ăn ở đâu, gọi gì cho tiện.”
- Không phải áy náy vì tiêu nhiều mà không rõ để làm gì.
- Tiền bắt đầu nằm trong tầm kiểm soát – và cảm giác đó dễ chịu hơn bất kỳ khoản lãi nào.

5. Sau 40, tôi chọn lãi tinh thần thay vì lãi ngân hàng
Đến tuổi trung niên, tôi nhận ra điều quý nhất không phải lãi suất cao, mà là sự yên tâm khi biết mình không còn lãng phí.
Những đồng tiền được giữ lại từ 2 khoản chi nhỏ đã giúp tôi:
- Mở một quỹ đầu tư nhỏ mỗi tháng 2 triệu.
- Dành 500.000 đồng/tháng cho “quỹ tận hưởng” – như mua sách, hoa, hoặc cà phê ở quán yêu thích.
- Phần còn lại gửi tiết kiệm, không phải vì ép buộc, mà vì thích cảm giác có kế hoạch.
Kết luận: Giàu không phải nhờ kiếm được nhiều, mà nhờ biết dừng đúng chỗ
Người ta thường cố tăng thu nhập, nhưng quên rằng kiểm soát chi tiêu cũng là một hình thức tăng thu nhập.
Nếu mỗi tháng bạn “cắt” được 2–3 khoản vô thức, mỗi năm bạn đã thắng chính mình – và đó mới là nền tảng của thịnh vượng thật sự.
“Tiền không tự sinh ra thêm, nhưng nó sẽ ở lại nếu bạn ngừng để nó trôi đi mỗi ngày”.
Hoặc