U70 về quê xây biệt thự, ở chưa được nửa năm đã vội quay lại thành phố: Tôi hối hận vì đã về quê!

Admin

22/03/2025 12:13

Cứ nghĩ về quê là yên ổn, chẳng ngờ mọi chuyện xảy ra sau đó lại khiến bà Trương phải suy nghĩ lại.

Người ta nói đàn ông ai cũng có một giấc mơ, đó là kiếm tiền về quê xây biệt thự. Không biết chồng của các bạn có như vậy không, chứ hai người đàn ông trong nhà tôi đều mơ ước điều đó.

Trước tiên nói về con trai tôi, nó đã kết hôn được mười năm. Hồi mới cưới, chúng tôi mua cho nó một căn hộ trong thành phố, loại trung cấp, căn hộ không được mới nên con tôi không thích. Cho tới hiện tại nó vẫn luôn ấp ủ ước mơ mua nhà vùng ngoại ô, xây kiểu biệt thự. Còn chồng tôi thì khỏi phải nói, ông ấy nung nấu chuyện về quê xây biệt thự từ mười, hai mươi năm trước rồi. Hồi bố mẹ chồng tôi còn sống, ông ấy đã muốn sửa sang lại căn nhà cũ. Dù ông bà ngăn cản không cho tiêu hoang, ông ấy vẫn sửa đổi một vài chỗ, nhưng chỉ là những thay đổi nhỏ.

Đến khi bố mẹ chồng tôi mất, ông ấy lại ấp ủ chuyện sửa nhà mấy năm trời, nhưng bị tôi ngăn lại mãi. Mãi đến năm ngoái, ông ấy mới bắt tay vào thực hiện, quyết định về quê sửa lại nhà cũ và đưa tôi về quê dưỡng già.

Vốn nghĩ từ nay được về quê an hưởng tuổi già, nào ngờ lại rước về toàn thị phi. Chỉ nửa năm sau, tôi xấu hổ bỏ về thành phố, tự thấy hối hận vì đã về quê.

U70 về quê biệt thự, ở chưa được nửa năm đã thấy hối hận

Tôi là họ Trương, năm nay 69 tuổi. Cả đời tôi gắn bó với Vũ Hán (Trung Quốc), nhưng quê gốc lại ở một làng nhỏ cách đây không xa. Sau khi kết hôn, tôi theo chồng lên thành phố lập nghiệp. Hai vợ chồng khi ấy chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, chúng tôi cùng nhau cố gắng làm lụng, dành dụm từng đồng. Trải qua không ít khó khăn, chật vật đủ đường vợ chồng tôi mới có của ăn của để như ngày hôm nay. Rồi con cái trưởng thành, lập gia đình riêng, tôi bắt đầu nghĩ đến việc dưỡng già.

Chồng tôi vốn vẫn luôn mong muốn về quê sau khi nghỉ hưu. Ông ấy nói rằng ở quê không khí trong lành, có họ hàng, hàng xóm, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy hợp lý. Thế là chúng tôi quyết định trở về quê, xây lại căn nhà bố mẹ chồng để lại, tận hưởng những năm tháng tuổi già trong sự bình yên.

U70 về quê xây biệt thự, ở chưa được nửa năm đã vội quay lại thành phố: Tôi hối hận vì đã về quê!- Ảnh 1.

Chồng kiên quyết xây biệt thự ở quê. Ảnh: Sohu

Lẽ ra chỉ cần sửa sang lại cho gọn gàng, đủ tiện nghi là được, nhưng chồng tôi lại muốn xây hẳn một căn biệt thự lớn. Tôi ra sức khuyên ngăn, nhưng ông ấy ban đầu đồng ý, rồi sau đó lại tự ý dồn hết tiền tiết kiệm để xây thật to. Đến khi thợ xây về làm việc, tôi mới tá hỏa nhận ra mọi chuyện đã rồi. Ngăn cũng không kịp, cuối cùng căn biệt thự hoành tráng vẫn mọc lên giữa làng quê.

Nhà xây xong vào dịp cuối năm, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời họ hàng, làng xóm đến chung vui. Tôi nghĩ rằng làm vậy sẽ giúp chúng tôi hòa nhập với cuộc sống ở quê nhanh hơn. Tôi tiếp đãi mọi người rất chu đáo, cố gắng thân thiện và cởi mở. Những tưởng như vậy sẽ được chào đón, nhưng tôi không ngờ sóng gió bắt đầu từ đây.

Ban đầu, hàng xóm và họ hàng cũng đến chơi thường xuyên. Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu nghe thấy những lời bàn tán. Họ nói rằng chúng tôi giàu có mà không giúp đỡ ai, rằng xây nhà to như vậy chỉ để khoe khoang. Mặc dù tôi luôn cố gắng giữ thái độ hòa nhã, nhưng không phải ai cũng thực lòng đối xử tốt với mình.

Tồi tệ hơn là có rất nhiều người quen tìm đến vay tiền. Có người thì muốn mượn vài triệu để làm ăn, có người nhờ giúp xin việc cho con cháu trên thành phố. Ban đầu, tôi cũng giúp một chút trong khả năng của mình, nhưng không thể giúp mãi được. Đến khi từ chối, tôi nhận lại ánh mắt lạnh lùng, những lời xì xào phía sau lưng. Dần dần, người ta không còn qua lại với tôi nữa, thậm chí còn tỏ thái độ khó chịu mỗi khi gặp mặt.

U70 về quê xây biệt thự, ở chưa được nửa năm đã vội quay lại thành phố: Tôi hối hận vì đã về quê!- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Chồng tôi ban đầu vẫn nghĩ có thể làm ngơ, nhưng tôi thì không chịu nổi. Mỗi lần ra ngoài, tôi đều cảm thấy có ánh mắt dõi theo, lời nói bóng gió vang bên tai. Tôi từng nghĩ rằng về quê sẽ có bạn bè, có người trò chuyện. Nhưng cuối cùng, tôi lại thấy cô độc hơn bao giờ hết. Những ngày ở quê dần trở thành chuỗi ngày dài đầy căng thẳng và mệt mỏi.

Sau cùng, tôi và chồng quyết định quay lại thành phố chỉ sau chưa đầy nửa năm. Tôi nhận ra rằng, nơi mà tôi thực sự cảm thấy thoải mái không phải là quê hương mà là nơi tôi đã gắn bó gần cả cuộc đời. Ở thành phố, có thể không có họ hàng, nhưng tôi có bạn bè, có không gian riêng, có sự tự do và quan trọng nhất là không phải sống trong sự soi mói của người khác.

Nghĩ lại, tôi không trách ai cả, chỉ trách bản thân đã quá lạc quan về cuộc sống ở quê. Tôi tưởng rằng chỉ cần mình sống tốt thì mọi thứ sẽ tốt đẹp, nhưng thực tế không như vậy. Bây giờ, tôi chỉ mong những năm tháng còn lại của cuộc đời được sống thật bình yên.