Gia đình tôi thuộc diện gia đình hết sức bình thường, kinh tế có phần không dư giả, tất nhiên không đến nỗi lo ăn từng bữa nhưng nhìn chung là không xuất sắc về mặt tiền bạc.
Tuy là vậy nhưng bố mẹ tôi lại rất coi trọng việc học tập, cả bố và mẹ đều không được học cao vì hoàn cảnh gia đình. Bố tôi học hết phổ thông là đi làm còn mẹ thì đang học dở đại học cũng phải bỏ ngang vì không đủ tiền theo tiếp. Có lẽ bởi vậy mà dù khó khăn đến mấy bố mẹ cũng cho chị em tôi ăn học được đủ đầy.
Bố mẹ tôi chỉ có 2 cô con gái nhưng cái Nhung em gái tôi thì may mắn có được ngoại hình rất xuất sắc. Hồi còn nhỏ tôi cũng hay tị với em mình vì rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra mà tôi lại không xinh xắn, trắng trẻo bằng em gái. Lớn lên đương nhiên là không còn tị nạnh gì nữa vì mặc dù không đẹp được như cái Nhung nhưng tôi vẫn biết bản thân có ưu điểm của riêng mình.
Tôi lại là đứa học hành tốt hơn trong 2 chị em. Tôi có khả năng tiếp thu nhanh và nhớ rất lâu nên việc học trở nên khá đơn giản. Nhung thì nó hơi chậm chạp hơn 1 chút, mặc dù nó rất chăm chỉ cần cù nhưng lúc nào cũng gặp khó khăn trong việc học tập.
Như tôi đã nói, bố mẹ tôi khá coi trọng việc học nên tôi ít bị bố mẹ trách phạt hơn cái Nhung, tất nhiên không phải đánh mắng gì kinh khủng nhưng nó cũng hay tủi thân và cho rằng bố mẹ không yêu thương nó bằng tôi. Cái suy nghĩ này đeo bám vào đầu óc cho đến tận khi đã lớn và trưởng thành.
Lớn lên 2 chị em tôi cũng có lý tưởng khác nhau, tôi lao đầu vào công việc để tìm kiếm cho mình một sự nghiệp ổn định, một tương lai rộng mở hơn. Ngược lại, năm 21 tuổi cái Nhung lấy chồng.
Lúc ấy Nhung vẫn đang học năm thứ 3 đại học, nó quyết định bỏ dở để toàn tâm toàn ý theo chồng. Dù bố mẹ tôi phản đối rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn là cuộc đời của nó, không ai lựa chọn được thay nó hết.
Chồng cái Nhung khá là lớn tuổi, chỉ kém bố tôi 3 tuổi và bằng tuổi mẹ tôi. Nói thật đến tận bây giờ mỗi lần gọi chồng nó là “em rể” tôi vẫn thấy gượng gạo vô cùng.
Em rể rất giàu, tôi không biết rằng đây liệu có phải lý do mà Nhung muốn lấy một người đàn ông lớn tuổi như vậy không nhưng tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, kể cả đúng là như vậy đi chăng nữa thì cuộc đời của nó, nó được toàn quyền quyết định.
Mẹ tôi thì mắc cái bệnh lo xa và “overthinking”, từ ngày Nhung nó lấy chồng mẹ lúc nào cũng lo lắng sợ con mình sống ở nhà chồng khổ vì nói thật là nhà tôi với nhà thông gia không hề môn đăng hộ đối chút nào. Hơn nữa, từ ngày lấy chồng, Nhung nó gần như không về nhà lần nào, 4 năm ở nhà chồng thì nó về nhà đẻ được 3 lần, lần nào cũng vội vội vàng vàng đi ngay. Có lẽ bởi thế nên mẹ tôi càng cảm thấy không yên tâm.
Thế là dạo gần đây mẹ tôi hay chạy qua nhà con gái và con rể để xem chúng nó sống với nhau thế nào. Tôi không rõ mẹ sang đó ra sao nhưng mới đây, vợ chồng cái Nhung mời mẹ đi du lịch nước ngoài, ban đầu mẹ tôi không muốn đi cho lắm nhưng tôi nghĩ bản thân quá bận bịu không thể đưa mẹ đi chơi, để mẹ đi với em gái cũng tốt nên đã khuyên bà cứ đi đi cho vui.
Chuyến du lịch dài 8 ngày 7 đêm, tôi cố tình mua sắm cho mẹ rất nhiều đồ để bà có được những bức hình đẹp ở nước ngoài, cũng cẩn thận đổi thêm ngoại tệ để bà có tiền mua sắm nhưng đi chơi đến ngày thứ 4 tôi vẫn không thấy mẹ gửi cho mình bức ảnh nào.
Tôi có nhắn cho em gái bảo nó mẹ đâu vì thấy nó đăng ảnh cả gia đình đi chơi vi vu suốt nhưng không thấy cái ảnh nào có mặt mẹ thì nó bảo mẹ không thích chụp hình. Lúc này tôi đã thấy hơi lạ rồi vì bình thường tôi đưa mẹ đi du lịch trong nước bà rất thích chụp ảnh chung với con gái mà.
Mãi đến buổi tối hôm ấy, trong lúc cái Nhung livestream trên mạng xã hội để khoe chuyến du lịch của mình thì tôi vô tình nhìn thấy mẹ mình lọt vào ống kính. Bà đang miệt mài nấu nướng trong bếp mặc dù lúc ấy đã là 10h rồi, bình thường mẹ tôi 9h đã lên giường nghỉ ngơi rồi.
Tôi nhắn tin bảo em gái nhắc mẹ đi ngủ thì nó bảo chồng nó chưa được ăn gì, bây giờ mẹ phải nấu cho chồng nó ăn xong rồi pha sữa cho con nó uống, xong xuôi còn phải sắp xếp hộ nó đồ để mai nó đi chụp hình nữa.
Tôi nghe xong mà tai như ù đi, thì ra nó đưa mẹ đi để làm giúp việc không công cho nó. Mẹ tôi tính hiền lành mà hay nhẫn nhịn nên đương nhiên bà sẽ không bao giờ từ chối.
- Mẹ là ô sin của mày đấy hả Nhung?
Tôi chỉ hỏi nó đúng một câu rồi liên hệ khắp nơi để mua về đón mẹ về nước ngay lập tức. Tôi gọi cho mẹ bảo mẹ sắp xếp đồ rồi bắt xe đi ra sân bay luôn, bà cũng đồng ý chứ không từ chối. Bình thường mẹ tôi rất tiếc tiền cho con cái, bà biết thừa mua vé gấp sẽ tốn kém như thế nào nhưng vẫn đồng ý chứng tỏ bà phải tủi thân vô cùng khi đi cùng cô con gái ruột mà bị đối xử như vậy.
Giờ tôi mới hiểu, đồng tiền có thể khiến con người ta tha hóa đến mức nào rồi…
Hoặc