Sau 8 năm đi làm, tôi chợt nhận ra những người bạn thuở đại học của mình đều đã lên làm quản lý, chỉ có mình tôi là vẫn cứ "làng nhàng". Đã có 1 khoảng thời gian, tôi tặc lưỡi tự nhủ "chắc là do may mắn" để bao biện cho sự dậm chân tại chỗ của bản thân.
Nhưng giờ này, khi đã ngoài 30 tuổi, đã biết suy nghĩ sâu sắc và chín chắn hơn, tôi mới hiểu trên đời này chẳng có gì là may mắn từ trên trời rơi xuống, với những người chỉ biết "há miệng chờ sung".
Câu chuyện thăng tiến trong sự nghiệp hay cả vấn đề thu nhập, lương thưởng cũng vậy…
Chịu khó, vượt khó rồi mới có thành công!
Thuở đại học, tôi có một người bạn thân. Chúng tôi cùng xuất phát điểm, đều là sinh viên ngành kinh tế, đều từ quê ra Hà Nội học tập rồi ở lại làm việc. Hiện tại, thu nhập của bạn thân cao gấp đôi của tôi, đâu đó cỡ khoảng 40 triệu/tháng.
Đến giờ này, tôi phải thừa nhận lẫn ngưỡng mộ bạn mình. Chúng tôi chẳng ai may mắn hơn ai, nền tảng gia đình của bạn tôi thậm chí còn khó khăn hơn tôi, nhưng tôi thua bạn!

Ảnh minh họa
Thời sinh viên, trong khi tôi chọn đi làm thêm các công việc như bồi bàn, phục vụ với suy nghĩ kiếm vài đồng chi tiêu, ăn chơi thì bạn tôi lại không như thế dù rất bí tiền.
Bạn tôi năng nổ tham gia các cuộc thi đúng với chuyên ngành học của chúng tôi khi đó. Hồi ấy, nhìn bạn chong đèn đọc tài liệu, chuẩn bị bài thuyết trình qua 3-4 vòng thi, tôi thậm chí còn cười chê nó… dở hơi! Tiền đã không có rồi, mà còn cứ lao vào những cuộc thi chưa chắc có giải, mà có giải thì tiền thưởng cũng chẳng cao. Tôi nghĩ bạn mình dại!
Nhưng hóa ra, người dại ở đây lại là tôi.
Chính lựa chọn từ thời sinh viên đã tạo nên sự khác biệt của chúng tôi sau khi ra trường. Đặt 2 cái CV cạnh nhau, không thể phủ nhận CV của bạn "ăn đứt" CV của tôi.
Cũng nhờ thế, mà bạn trúng tuyển vào một công ty khá lớn, còn tôi thì làm cho 1 nơi mà nghe đến tên, chẳng ai biết.
Sau khi đi làm, bạn tôi vẫn tiếp tục đi học. Cảm giác như xưa giờ, nó chưa bao giờ ngừng chấp niệm với việc "sưu tầm bằng cấp, chứng chỉ". Còn tôi thì khác. Tôi hài lòng với công việc lúc đó, chỉ làm tròn bổn phận và ít khi tự trau dồi thêm. Tôi không có thói quen học hỏi liên tục, cũng không đặt ra những mục tiêu lớn cho sự nghiệp. Tôi làm việc đơn giản chỉ là để kiếm tiền duy trì cuộc sống, chứ không phải vì mục tiêu trở thành cá thể vượt trội trong công ty.
Nói thẳng ra, tôi thiếu chí tiến thủ. Nếu so với đứa bạn thân, chí tiến thủ của tôi là 1 thì nó phải cỡ 100.
Đó cũng là lý do mà bây giờ, bạn tôi đang là quản lý tầm trung ở 1 tập đoàn đa quốc gia, lương trên hợp đồng đã là 40 triệu/tháng, chưa kể những khoản thưởng hay lương hiệu suất. Còn tôi, vẫn là một nhân sự bình thường, vẫn làm việc ở công ty từ thuở mới tốt nghiệp đến giờ.
Lười biếng, ham chơi thì đừng mơ lương cao!
Để có được thành quả như hiện tại, bạn tôi đã hy sinh thời gian ăn chơi, hẹn hò, thậm chí là cả thời gian ngủ để đi học và làm việc. Đổi lại, bạn có chức vị, có thu nhập cao.
Còn tôi, tuổi trẻ của tôi có thể nhiều kỷ niệm lẫn trải nghiệm đa dạng hơn bạn, nhưng đổi lại, thu nhập và chức vị của tôi thì thua xa bạn.

Ảnh minh họa
Trước đây, tôi cũng từng có 1 khoảng thời gian cảm thấy tự ti, thua thiệt khi nhìn bạn rồi nhìn lại chính mình. Nhưng sau này, tôi hiểu ra rằng mỗi người sẽ có 1 ưu tiên khác nhau trong cuộc sống. Cái chúng ta cần ghi nhớ và nhìn vào là chính ưu tiên đó, để chấp nhận "được cái này thì chắc chắn sẽ mất cái kia" .
Đằng sau mức thu nhập mơ ước của bạn tôi là rất nhiều nỗ lực, rất nhiều ngày quần quật làm việc lẫn học hành. Bạn tôi dùng thời gian rảnh thành thời gian đầu tư cho tương lai, trong khi tôi thì chỉ nghĩ "trẻ mà, phải vui chơi trải nghiệm chứ". Mức lương không chỉ phản ánh năng lực hiện tại, mà còn là tấm gương phản chiếu cả một hành trình cố gắng. Với bạn tôi, tôi tin đó là sự cố gắng trong âm thầm. Càng nhìn bạn, tôi càng thấy nể nó hơn.
Còn về phía mình, thành thật mà nói thì bây giờ, tôi khá hối hận vì bản thân đã không cố gắng tu chí làm ăn, phát triển bản thân khi còn trẻ.
Đúng là… lười thì đừng mơ lương cao, thời nào cũng thế cả thôi!
Hoặc