Bài chia sẻ của một người về buổi họp lớp sau khi được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc) đã thu hút nhiều sự chú ý.
Tôi họ Lưu, năm nay 38 tuổi. Vợ tôi đã giận tôi suốt một thời gian, gần đây cô ấy mới thay đổi thái độ và làm lành với tôi. Chuyện này bắt đầu từ một buổi họp lớp mà tôi tham gia.
Cuối năm ngoái, tôi nhận được cuộc gọi từ anh Trương, bạn học cũ thời cấp ba. Anh ấy nói đã lâu không gặp, muốn hẹn nhóm bạn cũ cùng nhau họp lớp đầu xuân. Anh ấy cũng nói rằng rằng anh ấy sẽ là người mời.
Tính từ ngày tốt nghiệp, đã gần 20 năm trôi qua. Sau khi ra trường, ai cũng bận rộn, hiếm khi có cơ hội để gặp lại bạn bè nên tôi lập tức đồng ý tham gia.
Anh Trương gửi địa điểm vào nhóm chat chung. Anh ấy chọn một nhà hàng sang trọng, còn đặt hẳn một phòng VIP. Thấy mọi người trong nhóm hào hứng hưởng ứng, tôi thầm nghĩ: "Quả nhiên cậu ấy sống rất tốt".
Trong nhóm bạn thân thời trung học của chúng tôi, anh Trương là người thành công nhất. Anh ấy kinh doanh thời trang, có nhiều cửa hàng. Xe anh ấy đi cũng toàn là xe sang. Còn tôi thì hoàn toàn trái ngược. Thu nhập của tôi chỉ ở mức trung bình.
Vợ tôi biết tôi đi họp lớp, việc đầu tiên cô ấy hỏi là tôi có cần phải đóng tiền không. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của vợ tôi, tôi liền nói rằng có người mời. Nghe vậy, cô ấy mới yên tâm. Tôi hiểu phản ứng của vợ vì thu nhập của chúng tôi không cao.
Đến ngày họp lớp cấp 3, tôi bận việc nên phải làm thêm giờ. Anh Trương liên tục gọi điện giục, nói rằng mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu tôi. Khi tôi đến nhà hàng, các bạn học đã ngồi quanh bàn, trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng còn cười, không khí rất náo nhiệt.
Anh Trương tươi cười, ai cũng vây quanh anh ấy. Thấy tôi đến, anh Trương liền đứng dậy kéo tôi ngồi cạnh, còn rót cho tôi 1 tách trà. Tôi không ngờ anh ấy vẫn nhớ sở thích của tôi.
Thời gian trôi nhanh. Các bạn cùng lớp cấp 3 của tôi giờ đã là những người trung niên. Nhìn những người bạn học cũ này, tôi cảm thấy rất xúc động. Dù ai cũng có áp lực riêng, nhưng khoảnh khắc đó, chúng tôi như trở về thời thanh xuân.
Trong lúc ăn, các bạn học cũ ôn lại những chuyện thú vị thời còn đi học. Bữa tiệc kéo dài đến 9 giờ tối. Mọi người đều đã no say, nhưng cũng đến lúc phải về. Vì anh Trương đã nói trước rằng anh ấy sẽ thanh toán nên mọi người đều ngồi chờ.
Lúc này, phục vụ đưa hóa đơn ra. Ngay khi đó, điện thoại của anh Trương reo lên. Anh ấy nghe máy, sắc mặt thay đổi, rồi nói rằng anh ấy có việc gấp phải đi, hẹn gặp lại sau. Nói xong, anh ấy vội vã rời đi.
Hành động của anh Trương khiến các bạn học cũ ở đó đều bối rối. Sau khi anh ấy rời đi, các bạn học cũ vẫn im lặng và quay sang nhìn tôi. Người phục vụ rất thông minh, biết các bạn học khác không muốn trả tiền, thấy mọi người đều nhìn tôi, anh ấy lập tức đi tới đưa hóa đơn cho tôi.
Tôi đành cầm lên xem, một bữa ăn hết 3.500 NDT (khoảng 12 triệu đồng). Tôi hơi do dự không biết có nên trả tiền hóa đơn hay không. Xét cho cùng, đó không phải là một số tiền nhỏ, gần bằng lương tháng của tôi.
Tôi nhìn tờ hóa đơn trong tay, lại nhìn nhóm bạn học cũ, một số người đã đi ra khỏi nhà hàng, một số khác bảo tôi trả tiền trước, sau đó bảo anh Trương trả lại. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải trả tiền.
Khi tôi bước ra khỏi nhà hàng, những người bạn học cũ của tôi đã lần lượt rời đi, tôi thầm hối hận vì không nên tham gia bữa tiệc này.
Về đến nhà, tôi cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ. Nếu để vợ biết tôi đã tốn 3.500 NDT (khoảng 12 triệu đồng) cho buổi họp lớp này, chắc chắn cô ấy sẽ tức giận.
Buổi tối, tôi trằn trọc, nghĩ lại những gì đã xảy ra trong buổi họp lớp. Trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu. Tôi cứ cầm điện thoại, chờ mong anh Trương gọi đến để trả lại số tiền đó. Nghĩ mãi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sau đó, chuyện này cũng bị vợ tôi phát hiện ra. Tôi cũng không thể giấu nữa, đành kể lại toàn bộ những gì xảy ra. Nghe xong, vợ tức giận, lớn tiếng mắng tôi: "Anh đúng là ngốc. Rõ ràng bị người ta tính kế mà còn không biết, tôi thật không biết nói gì với anh nữa".
Tôi nói với vợ: "Vợ à, chẳng phải anh Trương có việc gấp sao? Anh ấy nhất định sẽ trả lại tiền cho anh thôi".
Vợ tôi nói với giọng đầy tức giận: "Anh còn ngây thơ như vậy à? Nếu anh ta thực sự định trả, thì sao hôm qua không gọi cho anh luôn? Tôi không cần biết, bây giờ anh lập tức gọi cho bạn anh, đòi lại tiền ngay".
Tôi cầm điện thoại lên, nhưng trong lòng thực sự khó xử. Dù sao anh Trương cũng là bạn học cũ, với anh ấy số tiến đó chẳng đáng là bao, nếu tôi gọi điện đòi, chẳng phải mất hết tình bạn hay sao.
Thấy tôi cứ chần chừ mãi không gọi, vợ cũng hiểu rõ tính tôi, nên không nói thêm gì nữa, chỉ hậm hực đóng sầm cửa bỏ đi. Vì tôi không gọi cho anh Trương đòi tiền, vợ càng giận hơn, không thèm để ý đến tôi, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.
Điều này khiến tôi vô cùng khổ tâm, nhưng cũng không biết phải làm sao. Anh Trương không hề gọi lại, tôi cũng không chủ động liên lạc với anh ấy. Có những lúc khó khăn, tôi cũng từng nghĩ đến việc gọi điện cho anh Trương để lấy lại tiền nhưng rồi lại thôi.
Bất ngờ, tháng trước anh Trương đến nhà tôi. Trên tay anh ấy cầm hai hộp quà, một hộp trông như trà, còn hộp kia là rượu.
Trò chuyện một lúc, anh Trương nói: "Hôm nay tôi đến đây không chỉ để thăm hai người, mà còn có chuyện muốn bàn bạc nữa. Lần trước họp lớp, ba tôi bất ngờ bị đau tim, tôi phải đưa ông vào viện nên không kịp giải thích rõ với mọi người. Đó là lỗi của tôi”.
Tôi liền hỏi: "Ba của cậu giờ ổn rồi chứ?"
Anh Trương gật đầu, nói: "Vâng, ông cụ nằm viện vài ngày rồi xuất viện, sau đó tôi bận đi công tác, mãi đến bây giờ mới có thời gian về đây gặp cậu”.
Anh Trương nhìn tôi, ngập ngừng một chút rồi nói: " Tôi biết cậu đã thanh toán hóa đơn bữa ăn hôm đó. Lần này tôi về huyện mở một xưởng may, muốn mời hai vợ chồng cậu cùng quản lý, cậu thấy sao?"
Vợ tôi cẩn thận hỏi: "Vợ chồng tôi đâu có kinh nghiệm gì?"
Anh Trương bật cười: "Không sao, 2 chỉ cần lo quản lý. Tôi sẽ hướng dẫn dần. Hơn nữa, tôi để lại cho hai người 30% cổ phần. Nếu mọi thứ thuận lợi, mỗi năm có thể kiếm được thêm một khoản tiền”.
Tôi quay sang vợ, chờ ý kiến của cô ấy. Không ngờ, cô ấy lại gật đầu đồng ý ngay. Sau khi tiễn anh Trương về, tôi tò mò hỏi vợ: "Em sao lại quyết định nhanh vậy? Không sợ bị lừa à?"
Vợ nhìn tôi, lắc đầu rồi giải thích: "Rõ ràng là bạn học cũ muốn giúp đỡ nhà mình. Anh nhìn quà anh ấy mang đến là biết”.
Tôi vội mở hộp quà ra xem. Một hộp trà không rõ giá trị, nhưng một chai rượu đắt tiền. Tôi lật hộp quà, chợt thấy một phong bì dày.
Mở ra đếm thử, bên trong có đúng 5.000 NDT (khoảng hơn 17 triệu đồng).
Vợ tôi giật lấy phong bì, vừa đếm tiền vừa cười tít mắt: "May mà anh không mở miệng đòi tiền, nếu không đã mất cơ hội này rồi".
Theo Toutiao
Hoặc